Khi màn đêm buông xuống, căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối mờ mịt. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn dầu duy nhất trong phòng không đủ để xua tan sự u ám và nặng nề của không gian xung quanh. Lâm Hạo và Trần Dương ngồi đối diện nhau, im lặng nhưng cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng đang dần thắt chặt.
Lâm Hạo cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng anh như có một cơn bão đang cuộn trào. Sự xuất hiện của người đàn ông trung niên và những thông tin mà ông ta tiết lộ đã khiến anh nhận ra rằng việc quay lại quá khứ không phải là một phép màu may mắn. Đó là một cái bẫy, một cuộc đua mà anh không hề biết mình đã vô tình tham gia. Giờ đây, mọi bước đi của anh đều phải thận trọng, bởi bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
"Anh Hạo..." Trần Dương khẽ gọi, phá vỡ sự im lặng. "Em vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Tại sao việc anh quay lại quá khứ lại quan trọng đến mức đó?"
Lâm Hạo nhìn Trần Dương, trong đôi mắt cậu chứa đựng sự bối rối nhưng cũng tràn ngập niềm tin. Anh biết mình không thể che giấu sự thật mãi mãi, nhưng cũng không thể giải thích quá rõ ràng, vì điều đó có thể đẩy Trần Dương vào tình thế nguy hiểm hơn. Anh thở dài, đặt tay lên vai Trần Dương.
"Anh không thể nói rõ mọi thứ với em ngay bây giờ, nhưng hãy tin anh, Dương. Anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ em và đưa cả hai chúng ta thoát khỏi tình cảnh này," Lâm Hạo nói, ánh mắt kiên định. "Chỉ cần em tin tưởng anh."
Trần Dương im lặng nhìn Lâm Hạo một lúc, rồi gật đầu. "Em tin anh, Hạo. Dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở bên anh."
Câu trả lời của Trần Dương khiến Lâm Hạo cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Anh siết chặt bàn tay cậu, như muốn truyền cho cậu sự ấm áp và an toàn mà cả hai đều cần trong thời khắc này.
Bất chợt, một tiếng động lạ vang lên từ phía ngoài cửa, cắt ngang suy nghĩ của họ. Cả hai lập tức căng thẳng, lắng nghe âm thanh lạ ấy. Lâm Hạo ra hiệu cho Trần Dương giữ im lặng, rồi lặng lẽ tiến về phía cửa sổ, cố gắng nhìn ra ngoài mà không để lộ bản thân.
Trong bóng tối, anh thấy bóng dáng một người đang đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, không rõ là ai. Người đó đứng yên, như đang quan sát căn nhà nhỏ mà họ đang ẩn náu. Tim Lâm Hạo đập mạnh, anh lập tức nhớ đến những gì người đàn ông trung niên đã nói về tổ chức bí mật kia.
Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã bị phát hiện.
Lâm Hạo quay lại nhìn Trần Dương, ánh mắt anh lóe lên sự quyết tâm. Anh hiểu rõ rằng họ không còn thời gian để do dự nữa. Kẻ đứng ngoài kia có thể là một trong những thành viên của tổ chức bí mật mà người đàn ông trung niên đã nhắc đến. Nếu họ không hành động ngay lập tức, mọi thứ sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.
"Lập tức rời khỏi đây," Lâm Hạo thì thầm, ánh mắt sắc bén hướng về Trần Dương. "Không thể chần chừ thêm nữa."
Trần Dương gật đầu, hiểu rằng tình hình đã trở nên nghiêm trọng. Không cần thêm lời nào, cả hai nhanh chóng chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa lúc đó, một tiếng gõ cửa vang lên, khiến cả hai người khựng lại.
Tiếng gõ cửa đều đều, không quá lớn nhưng vang vọng trong không gian tĩnh lặng của đêm tối. Cả Lâm Hạo và Trần Dương đều cảm thấy như tim mình ngừng đập. Kẻ ngoài cửa đang muốn gì? Và hắn có phải là người của tổ chức không?
Lâm Hạo ra hiệu cho Trần Dương đứng lùi lại, bản thân anh nhẹ nhàng tiến đến gần cửa, tai áp sát để lắng nghe. Tuy nhiên, tất cả những gì anh nghe thấy chỉ là tiếng thở nhẹ từ phía bên kia.
"Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác," Lâm Hạo lẩm bẩm, quyết định mở cửa.
Cửa gỗ kêu cọt kẹt khi mở ra, để lộ một người đàn ông trẻ tuổi, mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân. Gương mặt hắn ta chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng rực là nổi bật. Lâm Hạo lập tức nhận ra ánh mắt ấy — đầy nguy hiểm và sự quyết tâm của một kẻ săn mồi.
"Anh Lâm Hạo," người đàn ông cất tiếng, giọng hắn trầm trầm nhưng lạnh lẽo như băng. "Tôi không ngờ anh lại khó tìm đến vậy."
Lâm Hạo không đáp lại, chỉ bước ra khỏi cửa, chắn trước Trần Dương để bảo vệ cậu. Anh biết rằng, ngay lúc này, mọi lời nói đều có thể bị lợi dụng. Cái mà kẻ này muốn là hành động, không phải lời lẽ.
"Anh đã làm một điều rất dại dột," người đàn ông tiếp tục, đôi mắt hắn lóe lên một tia nhìn nguy hiểm. "Anh không nên can thiệp vào những gì không thuộc về mình."
Lâm Hạo nắm chặt tay, anh biết mình đã không thể tránh né cuộc đối đầu này. "Tôi không biết anh đang nói gì," anh nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. "Nhưng nếu anh có gì muốn nói, thì hãy nói thẳng."
Kẻ lạ mặt nhếch mép cười, nụ cười lạnh lùng đến mức khiến Trần Dương rùng mình. "Không cần phải giả vờ, Lâm Hạo. Anh biết rõ mình đã làm gì. Việc thay đổi quá khứ không bao giờ là miễn phí. Và bây giờ, anh phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình."
Lâm Hạo cứng người lại. Dù đã lường trước, nhưng những lời này vẫn đánh mạnh vào tâm trí anh. Anh biết việc thay đổi quá khứ không phải chuyện đơn giản, nhưng chưa từng nghĩ nó sẽ dẫn đến việc bị săn đuổi như thế này.
"Vậy các người muốn gì?" Lâm Hạo lạnh lùng hỏi, ánh mắt không rời khỏi đối phương.
"Kết thúc trò chơi này," người đàn ông đáp, giọng điệu như một lời tuyên án. "Anh phải đưa mọi thứ trở lại đúng vị trí của nó. Nếu không, cả anh và người bạn của anh sẽ phải trả giá đắt."
Lâm Hạo cảm thấy nỗi sợ hãi và lo lắng dâng trào trong lòng, nhưng anh biết mình không thể lùi bước. Anh không thể để Trần Dương bị cuốn vào nguy hiểm thêm nữa. Nhưng trước khi anh kịp nói gì, người đàn ông đã bước một bước về phía trước, đôi mắt sắc như dao nhìn xoáy vào anh.
"Đừng dại dột, Lâm Hạo. Tổ chức của chúng tôi không bao giờ thất bại trong việc lấy lại trật tự. Và anh… chỉ là một kẻ đi lạc trong dòng chảy của thời gian."
Trần Dương từ phía sau đột ngột lên tiếng, dù giọng cậu có chút run rẩy: "Anh ta không có ý định làm hại ai cả! Chỉ là… chỉ là anh ấy muốn sửa chữa lỗi lầm của mình."
Người đàn ông cười khẩy, không hề để tâm đến lời giải thích của Trần Dương. "Lỗi lầm hay không, điều đó không quan trọng. Quan trọng là, mỗi hành động của các anh đều có hậu quả. Và giờ đây, hậu quả đó đang bắt đầu phát huy tác dụng."
Lâm Hạo biết mình phải làm gì. Không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt với tổ chức, tìm ra cách để giải quyết tình huống này một cách triệt để. Nhưng trước khi anh kịp hành động, người đàn ông kia đã biến mất vào màn đêm, như thể hắn chỉ là một cái bóng.
"Lâm Hạo," Trần Dương gọi anh, ánh mắt lo lắng. "Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?"
Lâm Hạo siết chặt nắm tay, quyết định đã được đưa ra. "Chúng ta phải tìm ra cách ngăn chặn họ, Dương. Anh sẽ không để ai làm hại em. Và anh cũng sẽ không để cho tương lai của chúng ta bị hủy hoại bởi quá khứ."
Trong bóng tối của căn phòng nhỏ, cả hai cùng nhìn về phía trước, lòng tràn đầy quyết tâm. Con đường trước mắt đầy hiểm nguy, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác. Trò chơi đã bắt đầu, và họ sẽ không dừng lại cho đến khi tìm được cách kết thúc nó.