Ngày thứ hai, Ngu Lí may mắn không bị Lang Vương "chèn ép" và cũng không bị biến thành một cái “bánh cá” như cô lo ngại. Khi cô từ đống chăn ấm của Ốc Nhân Hi chui ra với mái tóc rối bời, đối phương đã không còn ở trong lều nữa.
“Chào buổi sáng, Ngu dẫn đường.”
Ngu Lí mặc xong quần áo, bước ra khỏi lều, thấy Arthur đã đứng đợi bên ngoài, mỉm cười chào: “Do có vài tình huống xảy ra hôm qua, đội trưởng tạm thời rời khỏi doanh địa, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời em đi theo tôi.”
Các chiến binh của Tháp Trắng đều đã từng trải qua chiến trường thực sự, vì thế diễn tập lần này còn khốc liệt và nhanh chóng hơn cả những gì Ngu Lí tưởng tượng.
Trong lúc dùng bữa sáng, cô nghe Arthur kể lại rằng hôm qua đội của Isaac và đội Chiến đã xảy ra nhiều xung đột, khiến cứ điểm của Isaac tổn thất hơn nửa. Có khả năng hôm nay đội Chiến có thể chiếm lấy cả hai cứ điểm.
Do đó, nửa giờ trước, Lang Vương đã dẫn nửa số thành viên trong đội tiến về phía chiến trường để kiểm tra tình hình. Theo kế hoạch ban đầu, họ cũng dự định mang theo Ngu Lí, nhưng vì hiện tại tình hình ở khu diễn tập chưa ổn định, cộng với việc tường phòng thủ của cứ điểm đã xây xong phần lớn nên để an toàn, họ quyết định để cô cùng một nửa thành viên ở lại cứ điểm.
"Đội trưởng Kiêu mạnh đến vậy sao? Thực lực còn vượt trội hơn đội của Isaac nhiều?” Ngu Lí tò mò hỏi.
Arthur mỉm cười, rót cho cô một ly sữa, giải thích: “Các đội có nhiệm vụ tác chiến khác nhau. Đội Lục Chiến Bộ và Không quân có ưu thế riêng trong từng hoàn cảnh. Thực tế thì đội trưởng Isaac là người có kỹ năng đơn binh toàn diện thuộc hàng đầu của Tháp Trắng.”
Ngu Lí thắc mắc: “Vậy tại sao cứ điểm của họ lại sụp đổ nhanh như thế…?”
“Có thể là do các thành viên trong đội thiếu sự hoà hợp, hoặc xảy ra xung đột nội bộ, hoặc cũng có thể do khả năng kiểm soát của một số thành viên bị suy giảm, ảnh hưởng đến sự hợp tác chung.”
Arthur giải thích một cách điềm tĩnh, “Điều này không hiếm gặp. Đội của Isaac thường xuyên tác chiến một mình trong các khu ô nhiễm, mức độ ô nhiễm tinh thần trong đội họ là cao nhất ở Tháp Trắng, đôi khi sẽ xuất hiện các vấn đề tinh thần khác nhau.”
“Ngu dẫn đường, nếu có thể, tốt nhất em nên hạn chế tiếp xúc với họ.” Anh nhắc nhở.
“Đương nhiên!” Ngu Lí đồng ý với sự phẫn nộ, thực sự cô đã chịu đựng sự quấy rối của tên biếи ŧɦái Isaac này đủ lâu rồi!
Dùng bữa xong, Ngu Lí đứng dậy, định quay về lều học tập, nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh bất thường vọng đến từ bên ngoài tường phòng thủ.
Một bóng đen khổng lồ đầy đe dọa tiến đến gần, phủ bóng lên các chiến sĩ trong doanh địa, tiếng gầm rú của mãnh thú vang dội như sấm.
Ngu Lí mở to mắt, tim đập nhanh, nhìn rõ trên tường xuất hiện những sinh vật khổng lồ với màu đỏ rực đáng sợ.
Những con thú lớn gồm hổ răng kiếm, báo đen, sư tử châu Phi, và cả một con báo tuyết hung hãn – tinh thần thể của loài chó điên, có lớp da trắng xanh tái nhợt, xương cốt nổi bật, cơ thể dị dạng và đôi mắt đỏ như máu.
Những con mèo lớn không chỉ thò đầu qua tường, mà còn dễ dàng nhảy lên trên, vẫy những chiếc đuôi đầy lông rậm, từ trên cao nhìn xuống họ, ánh mắt chăm chú đặc biệt hướng về phía cô.
Arthur nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, nhanh chóng đứng dậy. Các đội viên còn lại cũng tập hợp, các tinh thần thể của loài chó lớn cúi thấp người, phát ra tiếng gầm trầm đe dọa, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“… Có lẽ tôi đã hiểu sai tình hình rồi, Ngu dẫn đường.”
Tiếng gầm rú của những loài thú khổng lồ không ngừng vang lên từ bốn phía, có vẻ như tường phòng thủ đã bị bao vây hoàn toàn.
Arthur rút quân đao ra, cùng Chư Trạch bảo vệ Ngu Lí sau lưng, nhanh chóng đánh giá tình hình, hạ giọng nói: “Có lẽ đội của Isaac không phải bị tổn thất do vấn đề nội bộ, mà vì họ đã đạt được thỏa thuận nào đó với đội trưởng Kiêu.”
“Họ giả vờ chiến đấu suốt cả ngày, thực tế Isaac đã chủ động nhường lại cứ điểm cho Kiêu, để đổi lấy một sự hợp tác nào đó. Tôi e rằng tất cả việc này đều nhắm vào em.”
Tim Ngu Lí đập thình thịch đến mức như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cô cố gắng giữ giọng không run: “Đội phó Arthur, có gì tôi có thể giúp không?”
Arthur khẽ lắc đầu: “Đội trưởng không có ở đây, chúng ta chỉ còn một nửa đội, không thể đạt được cộng hưởng tinh thần hoàn hảo để đối kháng với lực lượng đầy đủ của Isaac.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ phòng tuyến này. Nếu có cơ hội, em hãy cùng Chư Trạch rút ra từ cửa sau, chạy về hướng đông nam, đến chỗ đội trưởng. Đoạn đường mất khoảng mười lăm phút.”
“Ngu dẫn đường, sau đó tôi sẽ tìm em. Xin hãy cẩn trọng.”
…
Ngu Lí chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy, khung cảnh hai bên như lướt qua, gió rít lên bên má, cô nghe rõ nhịp đập dồn dập của tim mình.
Chư Trạch đã chặn hai thành viên đội của Isaac ở cửa sau để cô thoát ra, giờ đây cô chỉ có một mình chạy đi tìm Ốc Nhân Hi.
Dù biết có quy định của Tháp Trắng bảo vệ, nên dù bị đám lính gác chó điên bắt được, họ cũng sẽ không dám hành động quá đáng. Nhưng Ngu Lí vẫn sợ rằng họ có thể thực hiện những hành vi hung ác khác.
Cảm giác nguy hiểm không ngừng bủa vây khiến cô cảnh giác.
Bỗng một bóng thú khổng lồ lao đến từ phía sau, Ngu Lí hét lên sợ hãi, định lăn sang một bên để né tránh, nhưng lại bị nó đè chặt xuống đất.
Ngu Lí đau đớn đến mặt tái nhợt, chưa kịp rêи ɾỉ thì một chàng trai tóc bạc xuất hiện, nhấc cô lên khỏi mặt đất. Cô bị giữ chặt hai cổ tay, lưng áp vào khung xương rắn chắc của con báo tuyết. Chàng trai thở dồn dập, cúi đầu ôm chặt lấy cô, đầu lưỡi thô ráp liếʍ từ mặt xuống cổ cô.
Ngu Lí lắc đầu, cố gắng đẩy Asmon ra.
“Đồ khốn, buông ra ngay!”
Nhớ đến lần thanh lọc tinh thần hôm đó, khi hắn đột nhiên nổi điên, cô cũng đã kịch liệt chống cự, nhưng lần đó chỉ cần hai phút là Lục Ngô đã xuất hiện. Còn lần này, ai sẽ đến cứu cô đây?!
“Chà, hắn lại nổi điên rồi, đội trưởng.”
Tiếng cười khẽ của một chàng trai vang lên từ phía sau. Người này có mái tóc đen và đôi mắt xanh lục, khuôn mặt rạng rỡ, mạnh mẽ. Anh ta nắm chặt lấy tóc của Asmon, dùng lực mạnh đến mức gân xanh nổi lên, giày chiến thuật ấn mạnh lên vai hắn, khiến hắn phải quỳ gối xuống như một con chó điên đang thở hổn hển.
“Đó là lý do tôi ghét bọn chúng, bọn chó hoang này.”
Isaac cười nhạt, tiến đến, nhẹ nhàng ôm lấy Ngu Lí đang vô lực nằm trên mặt đất. Anh cúi đầu, môi ấm áp khẽ hôn lên gáy cô, như lau sạch nước mắt và mồ hôi còn vương lại.
Ngu Lí khẽ run rẩy, nhưng không phải vì đau đớn.
“Chỉ biết liếʍ, nhưng còn chẳng làm cô ấy thấy dễ chịu.” Giọng Isaac khàn khàn châm chọc.