“Ông sợ cái gì chứ? Thiên tài như cháu, mỗi một năm sống trên đời này, đều đáng giá bằng mười năm của người khác, cho dù cháu chỉ sống đến năm hai mươi tuổi, cũng hơn người ta sống đến một trăm tuổi rồi.”
Giang Hoành Nhân khàn giọng hỏi: “Có phải cháu đã biết từ lâu rồi đúng không?”
Cô có thiên phú hơn người như vậy, sao có thể không tính cho bản thân mình chứ?
Giang Hoài Tuyết ngầm thừa nhận.
Giang Hoành Nhân hỏi: “Sao không nói cho ông biết sớm hơn, nếu có nhiều thời gian hơn, có lẽ chúng ta có thể tìm được cách.”
Giang Hoài Tuyết mỉm cười: “Vậy ông đã biết cháu không phải là cháu gái ruột của ông từ lâu rồi, sao không nói cho cháu biết?”
Hai ông cháu nhìn nhau, im lặng một lúc, sau đó cùng lúc bật cười. Giang Hoành Nhân cười xong liền thở dài nói: “Thì ra cháu cũng biết chuyện này, đôi khi ông cảm thấy cháu không giống như một đứa trẻ… Không biết có phải là do cháu ruột nên mới vậy không, nhiều năm như vậy, cho dù không phải cháu ruột thì cũng giống như cháu ruột rồi.”
Đúng vậy, từ rất lâu về trước, Giang Hoài Tuyết đã biết được thân thế thật sự của nguyên chủ.
Nếu như cô thật sự muốn trở về nhà họ Nguyễn, cô có cả vạn cách để dễ dàng làm được điều đó, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Cô và ông ngoại ở trong một ngôi làng nhỏ, cuộc sống trôi qua rất thoải mái, cô cũng không còn mong cầu gì về tuổi thọ của mình nữa.
Kiếp trước, cô có thần công dị bảo, chống đỡ đến năm hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn không thoát khỏi lưỡi hái tử thần của thiên đạo, kiếp này, thể chất của cô có hạn, lại càng không thể tu luyện, vậy thì cũng chẳng cần phải phí sức nữa.
Nhưng Giang Hoành Nhân không cam tâm, ông lục tung các loại sách cổ, cố gắng tìm ra cách để hóa giải số mệnh của Giang Hoài Tuyết, còn mỗi ngày đều giục Giang Hoài Tuyết nghĩ cách, Giang Hoài Tuyết nói không có cách nào giải được, ông liền trừng mắt giận dữ.
“Không phải cháu là thiên tài sao? Trên đời này làm gì có thiên tài nào ngốc như vậy chứ? Chưa làm gì đã nhận mệnh rồi? Mau dậy nghĩ cách đi! Ông già này không muốn lại phải chịu cảnh tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu, còn trông cậy sau này cháu thắp hương cho ông đấy.”
Có lẽ là câu nói cuối cùng của ông đã lay động Giang Hoài Tuyết, cô thật sự bắt đầu tìm kiếm cách giải quyết, nhưng cô ngày ngày suy tính, lại không nhìn thấy chút hy vọng nào.
Cho đến một năm trước, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, vào một đêm khuya, cô đột nhiên tỉnh giấc, trong lòng có linh cảm, sau khi bấm đốt ngón tay tính toán, cô phát hiện ra một tia hy vọng sống, mà tia hy vọng sống này lại mơ hồ chỉ về phương Bắc.
Ngày hôm sau, sau khi biết được chuyện này, Giang Hoành Nhân không nói hai lời, lập tức thu dọn hành lý muốn đưa cô đi đến phương Bắc.
Vẫn là Giang Hoài Tuyết ngăn ông lại.
“Tia hy vọng sống rất mong manh, lại không có phương hướng cụ thể, cháu còn chưa biết phải lang bạt bên ngoài bao lâu, ông lớn tuổi rồi, cứ ở nhà chờ tin của cháu.”
Một mình cô mang theo tiền, mang theo đồ đạc đi khắp phương Bắc, một năm sau, khi đang xem đồ cổ ở một cửa hàng đồ cổ, cô nhận được điện thoại của nhà họ Nguyễn.
Trong điện thoại nói: “Xin hỏi có phải cô Giang Hoài Tuyết phải không ạ? Chuyện là như thế này, có một chuyện có thể cô cần phải biết, xin cô đừng kích động…”
Giang Hoài Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng kim đột nhiên lóe lên ở phía chân trời xa xôi.
****
Giang Hoài Tuyết gọi điện thoại cho Giang Hoành Nhân: “Cháu nhận được điện thoại của bố mẹ ruột, là nhà họ Nguyễn ở Đế Đô. Quẻ tượng cho biết bọn họ có mưu đồ khác, chuyến đi này e rằng sẽ có chút trắc trở, nhưng tia hy vọng sống của cháu lại ứng nghiệm trên người nhà họ Nguyễn, cháu vẫn phải đi một chuyến.”
Giang Hoành Nhân không yên tâm về cô: “Hay là để ông cũng đi cùng cháu nhé? Lỡ như xảy ra chuyện gì còn có người ứng phó.”