Ông cụ Tạ nói: "Đó là đương nhiên rồi, nhà họ Nguyễn trước kia không biết con gái ruột của mình lưu lạc bên ngoài, cứ tưởng nhà mình chỉ có một đứa con gái, nhưng đứa con gái này lại bị trói buộc với Trọng Diên - một kẻ sắp chết, vừa không cam lòng gả con gái cho Trọng Diên, lại không dám đắc tội với nhà họ Tạ, chắc đang đau đầu lắm đây, lúc này lại vừa hay biết được còn có một đứa con gái ruột... Chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?"
Tạ Tuệ Lệ phẫn nộ đứng dậy: "Bọn họ là cái thá gì chứ, dám ghét bỏ Trọng Diên? Trọng Diên cho dù... cho dù có thật sự bị làm sao đi nữa, thì cũng là bọn họ trèo cao!"
"Còn đại sư..." Tạ Tuệ Lệ nhớ đến Giang Hoài Tuyết, "Nhà họ Nguyễn muốn gả con gái kia vào nhánh phụ, đẩy đại sư cho Trọng Diên, là đang có ý định "đại phòng" không xong thì đến "nhị phòng" lên thay, đại sư có biết không?"
"Bất kể con bé có biết hay không, chúng ta cũng đã nhắc nhở rồi, đó là việc chúng ta nên làm." Khuôn mặt già nua của ông cụ Tạ vẫn lộ vẻ sắc bén, "Nhà họ Nguyễn đúng là hoang đường, nhà họ Tạ chúng ta cũng đâu phải là thiếu người gả vào, nếu bọn họ không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với Trọng Diên nhà chúng ta, cứ nói thẳng ra là được, chúng ta cũng sẽ không lấy một lời hứa hẹn khi xưa ra ép buộc bọn họ.
Vậy mà bọn họ lại vừa không cam lòng bỏ lỡ nhà họ Tạ, lại vừa muốn bắt lấy nhà Đức Dũng, đến cả con gái ruột cũng lợi dụng, tham thì thâm, chờ chuyện của Trọng Diên được giải quyết, cũng nên chấn chỉnh lại đám người có tâm tư bất chính này rồi."
Tạ Tuệ Lệ biết bố mình già rồi nhưng tâm vẫn còn minh mẫn, làm việc gì cũng rất rõ ràng, bà không hề lo lắng.
Bà cảm thán: "Nói như vậy, đại sư với nhà chúng ta cũng rất có duyên phận, chưa chào đời đã có hôn ước với Trọng Diên, bây giờ lại trở thành ân nhân cứu mạng của Trọng Diên, nếu như sau này... Thôi, chuyện này đều là duyên phận, cưỡng cầu không được."
Hơn nữa bà cũng biết, Tạ Trọng Diên cũng khá bài xích loại hôn ước do người lớn sắp đặt này, trước kia nghe nói có hôn ước với nhà họ Nguyễn thì vẫn luôn tỏ vẻ không vui, nói là chờ đến khi con gái nhà họ Nguyễn trưởng thành sẽ đích thân đến hủy hôn.
Nếu như năm ngoái Tạ Trọng Diên không đột nhiên ngã bệnh, thì có lẽ bây giờ hôn ước giữa bọn họ và nhà họ Nguyễn đã được giải trừ rồi.
Bản thân Giang Hoài Tuyết lại là người có năng lực huyền học, chắc cũng không có hứng thú với loại chuyện này.
Đáng tiếc, đôi nam nữ tài sắc vẹn toàn này, e là có duyên mà không phận rồi.
Lúc Giang Hoài Tuyết trở về nhà họ Nguyễn, Nguyễn Văn Sâm và vợ ông ta thế mà vẫn còn ngồi ở phòng khách.
Thấy cô về muộn như vậy, sắc mặt Nguyễn Văn Sâm có chút khó coi.
"Nghe tài xế Lý nói con đến nhà bạn học chơi?"
Giang Hoài Tuyết thờ ơ "ừm" một tiếng.
Nguyễn Văn Sâm hỏi: "Là bạn nam hay bạn nữ? Chẳng phải con mới đến Đế Đô thôi sao? Nhanh như vậy đã có bạn bè thân thiết rồi à?"
Giang Hoài Tuyết vừa đi về phía cầu thang vừa tùy ý đáp: "Bạn nam cùng lớp, sao vậy ạ?"
"Sao vậy? Con là con gái, lại đi chơi với bạn nam mới quen biết chưa lâu, con thấy như vậy có thích hợp không?"
"Có gì không thích hợp ạ?"
"Đó là không biết tự trọng, tự ái, không phải là việc mà một tiểu thư khuê các được giáo dục đàng hoàng nên làm! Bố biết trước kia con quen được nuông chiều rồi, nhưng hiện tại con đã trở về nhà họ Nguyễn rồi, phải tuân thủ quy củ của nhà họ Nguyễn."
Giang Hoài Tuyết vịn tay vào lan can cầu thang, xoay người nhìn ông ta, thản nhiên đáp: "Bố cũng nói rồi đấy thôi, con chính là quen như vậy rồi, sẽ không thay đổi đâu. Con không phải tiểu thư khuê các gì cả, sẽ không tuân theo cái quy tắc của tiểu thư khuê các."
"Con nhất định phải tuân thủ!" Thấy cô có vẻ không nghe lọt tai lời nào, Nguyễn Văn Sâm lập tức cau mày, "Đứng thẳng lên! Người lớn nói chuyện với con, con có thái độ gì vậy?"