Tạ Thu: “Dạ?”
“Con thấy nhanh quá phải không?” Tô Uyển Dung thấy anh đứng hình, chủ động tìm lối thoát, “Không sao đâu Tiểu Thu, không cần vội đổi cách xưng hô, đợi đến khi các con cưới nhau rồi gọi mẹ cũng không muộn.”
Tạ Thu thầm thở phào: “Cảm ơn ngài đã thông cảm.”
Tô Uyển Dung nhìn anh với ánh mắt tha thiết: “Vậy ngày mai con cưới Tư Yến nhé?”
Tạ Thu: “...”
Nhờ sự tranh thủ của Tạ Thu, Tô Uyển Dung miễn cưỡng đồng ý dời lễ cưới lại ba ngày sau.
Sắp đến giờ ăn cơm, Tạ Thu lại lấy cớ có việc phải cáo từ.
Tô Uyển Dung nắm chặt tay anh, không nỡ buông, như thể lo lắng người con dâu tương lai mà bà đã chọn sẽ bỏ chạy, chân thành nói: “Tiểu Thu, dù Tư Yến nhất thời không tỉnh lại được, nhưng con cứ yên tâm, nhà họ Hạ tuyệt đối sẽ không để con thiệt thòi.”
Tạ Thu đáp lời: “Con biết mà.”
Tô Uyển Dung cười mà rơi nước mắt: “Đứa trẻ ngoan.”
Tạ Thu lại an ủi vài câu, chậm rãi rút tay mình ra.
“Tiểu Thu, cái thẻ này con cầm trước đi.” Tô Uyển Dung bất ngờ rút ra một chiếc thẻ, như làm ảo thuật, “Coi như là tiền tiêu vặt bác cho con.”
Tạ Thu hơi sững lại, từ chối: “Thế này thì con ngại lắm.”
“Có gì mà phải ngại?” Tô Uyển Dung đưa chiếc thẻ đến trước mặt anh, “Sau này đều là người một nhà, của Tư Yến cũng là của con.”
Tạ Thu âm thầm cảm thán, anh thậm chí không dám tưởng tượng Hạ Tư Yến giàu có đến mức nào, chứ đừng nói là coi như tài sản của mình.
Thấy anh không có phản ứng, Tô Uyển Dung thử trực tiếp nhét chiếc thẻ vào túi quần bò của anh.
“Thật sự con không tiện đâu...” Miệng Tạ Thu từ chối, nhưng hai chân lại rất thành thật đứng yên tại chỗ.
Vừa đến thế giới này, anh hai tay trắng, túi không một đồng. Chiếc thẻ này đến thật đúng lúc, khó mà từ chối...
Chiếc thẻ ngân hàng trượt vào túi quần một cách thuận lợi, Tạ Thu không khách khí nữa, thoải mái cảm ơn: “Vậy con xin nhận trước, cảm ơn bác gái.”
“Ngoan.” Tô Uyển Dung cũng an tâm hơn, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay anh: “Đi đi, Tiểu Thu, nhớ về sớm nhé.”
Trong lời nói, bà đã coi Tạ Thu như người một nhà.
Tạ Thu lên chiếc xe đưa anh đến đây, rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ.
Trên đường về, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau, anh bỗng vỗ trán.
Sơ suất rồi, vừa rồi lo nhận thẻ, quên không hỏi mật khẩu.
Tạ Thu vô thức sờ vào túi quần, chỉ chạm được chiếc thẻ, lúc này mới nhớ ra từ khi đến thế giới này, anh vẫn chưa dùng đến điện thoại. Có lẽ chiếc điện thoại của chủ nhân cơ thể này đã bị cha mẹ nuôi Tạ Cận thu giữ.
Về đến nhà họ Tạ, Diêu Mạn vội vàng chạy ra đón: “Tiểu Thu, con làm tốt lắm!”
Tạ Thu giả vờ không hiểu: “Chuyện gì thế ạ?”
“Vừa nãy phu nhân nhà họ Hạ gọi điện đến, nói bà ấy cực kỳ hài lòng với con.” Diêu Mạn cười đến không khép miệng lại được, “Nhà họ Hạ sẽ chuẩn bị mọi thứ, con chỉ cần yên tâm gả qua đó hưởng phúc thôi!”
Tạ Thu im lặng vài giây, bỗng nhiên hỏi: “Nhà họ Hạ đưa bao nhiêu tiền?”
“Đưa một —” Diêu Mạn lập tức ngừng lại, che miệng cười khan, “Con đúng là, chuyện vui như vậy, nhắc đến tiền bạc làm gì chứ?”
Tạ Thu không truy hỏi thêm, lại hỏi: “Giờ có thể trả điện thoại lại cho con chưa?”
“Tất nhiên là được.” Diêu Mạn lập tức đồng ý, ra hiệu cho bà Vương.
Bà Vương đi vào bếp, rất nhanh sau đó cầm một chiếc điện thoại ra: “Cậu cả, đây là điện thoại của cậu.”
Tạ Thu nhận lấy điện thoại: “Nếu không có gì nữa, con lên phòng trước đây.”
Diêu Mạn phất tay: “Không có gì nữa, con về phòng nghỉ ngơi đi.”
Bà ta nhìn theo bóng lưng cao gầy của anh rời đi, trong lòng thoáng cảm thấy người con nuôi này dường như đã thay đổi, nhưng nhất thời không nói rõ được là thay đổi chỗ nào.
Diêu Mạn cho rằng mình nghĩ nhiều, dù sao chỉ cần qua mấy ngày nữa, gả người vào nhà họ Hạ là yên tâm tuyệt đối.
Tạ Thu trở về phòng, nhìn màn hình điện thoại bị khóa, trầm tư một hồi lâu, rồi thử bấm một dãy số.