Không đợi Tạ Thu trả lời, phu nhân Hạ đứng dậy: “Nào Tiểu Thu, ta dẫn con đi gặp Tư Yến.”
Tạ Thu đáp: “Vâng, thưa phu nhân Hạ.”
Hai người đi qua cánh cửa này đến cánh cửa khác, cuối cùng đến trước một phòng ngủ ở tầng hai.
Phu nhân Hạ đẩy cửa: “Vào đi, Tiểu Thu.”
Tạ Thu bước vào phòng ngủ, nhìn quanh một lượt.
Rõ ràng, căn phòng ngủ này đã được cải tạo thành một phòng bệnh gia đình phù hợp cho bệnh nhân.
Tạ Thu chuyển ánh mắt về phía giường bệnh, đột nhiên dừng lại.
Trên giường có một người đàn ông đang ngủ say, sắc mặt tái nhợt, hai má gầy gò, mặc dù đôi mắt nhắm chặt, nhưng không khó để nhận ra từ sống mũi cao và những đường nét ưu tú trên khuôn mặt, đây hẳn là một người đàn ông rất đẹp trai.
Do vai chính công trong nguyên tác là Hạ Cảnh Thần, thế nên đối với người anh trai này chỉ xuất hiện vài dòng rồi bị tai nạn thành người thực vật, tác giả không có miêu tả chi tiết.
Trong sách chỉ giới thiệu Hạ Tư Yến tuổi còn trẻ đã trở thành người đứng đầu nhà họ Hạ, sau khi tiếp quản tập đoàn Hạ thị đã mở rộng bản đồ kinh doanh nhiều lần, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã xây dựng một đế chế kinh doanh thực sự.
Đáng tiếc là một thiên tài như vậy lại không có hào quang của nhân vật chính, một tai nạn xe hơi bất ngờ khiến hắn nằm bất động trên giường bệnh, mãi đến khi tiểu thuyết gần kết thúc mới tỉnh lại.
Tạ Thu mím môi, nhưng sao tác giả có thể không nhắc đến việc Hạ Tư Yến đẹp trai như vậy chứ?
Phu nhân Hạ bên cạnh chú ý đến ánh mắt của anh, trong lòng càng thêm khẳng định, đứa trẻ này thực sự có tình cảm với Tư Yến.
“Bác sĩ nói Tư Yến đã qua giai đoạn quan trọng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tỉnh lại, khả năng tỉnh lại...” Phu nhân Hạ nhìn về phía người trên giường bệnh, vẻ mặt trở nên buồn bã, giọng nói cũng nhỏ đi, “Tuy nói các con có hôn ước, nhưng con cũng phải cân nhắc kỹ.”
“Con đã cân nhắc kỹ rồi, thưa phu nhân Hạ.” Tạ Thu tiến về phía giường bệnh, “Phu nhân Hạ, con tin rằng anh Hạ nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Thật vậy sao?” Phu nhân Hạ quay mặt nhìn anh, giọng nói có chút gấp gáp, “Con thực sự tin rằng Tư Yến sẽ tỉnh lại sao?”
Từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, Hạ Tư Yến đã hôn mê gần nửa năm, mọi người đều ngầm nhắc nhở bà rằng, khả năng con trai cả của bà tỉnh lại gần như không có.
Tuy nhiên lúc này lại có một người kiên định nói với bà rằng, Hạ Tư Yến nhất định sẽ tỉnh lại, bà như vớ được cọng rơm cứu mạng.
“Thật ạ.” Tạ Thu đưa tay ra, nắm lấy bàn tay hiện rõ khớp xương của người trên giường bệnh, “Con có niềm tin —”
Lời nói chưa dứt, anh cảm thấy những ngón tay mình đang nắm dường như cựa quậy một chút.
Tạ Thu giật mình, rụt tay lại như bị điện giật, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay đó.
Phu nhân Hạ cũng nhìn theo: “Sao vậy?”
Bàn tay to thon dài và xanh xao đặt trên ga giường trắng, những đường gân xanh hiện rõ, không có chút sức sống nào.
Tạ Thu hoàn hồn, lại thử nắm lấy bàn tay đó.
Ngay trước mắt hai người, ngón tay của Hạ Tư Yến khẽ động đậy.
Đôi mắt Hạ phu nhân lập tức ngấn lệ, vui mừng nói: “Tiểu Thu, Tư Yến có phản ứng với con! Nó biết con đến rồi!”
Tạ Thu đã tìm hiểu về vấn đề này, một số người thực vật có phản xạ cử động, nhưng điều đó không có nghĩa là họ đã tỉnh lại hay đã hồi phục ý thức.
Chính những phản ứng nhỏ nhoi này thường khiến người thân không thể từ bỏ, luôn mơ tưởng một ngày nào đó bệnh nhân sẽ tỉnh dậy, mở mắt và nói chuyện.
Nhưng mà Tạ Thu cũng biết Hạ Tư Yến sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại, nên anh hứa: “Phu nhân Hạ, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh Hạ cho đến khi anh ấy thực sự tỉnh lại.”
“Tốt, tốt lắm...” Phu nhân Hạ nắm lấy tay còn lại của anh, “Có con bên cạnh là phúc của Tư Yến!”
Tạ Thu cảm thấy không xứng đáng: “Hạ phu nhân, ngài quá khen rồi.”
“Ôi, đồ ngốc, sao còn gọi là phu nhân Hạ nữa chứ!” Tô Uyển Dung dùng đầu ngón tay lau khóe mắt, giọng mắng yêu, “Mau gọi mẹ đi!”