Sau Khi Kết Hôn Với Đại Lão Giàu Sang Người Thực Vật

Chương 6

Kết quả điện thoại mở khóa thật, mật khẩu điện thoại của chủ cũ giống hệt mật khẩu anh hay dùng.

Tạ Thu bật cười, nằm lên giường bắt đầu lướt điện thoại, lướt sơ qua các ứng dụng mạng xã hội như WeChat.

Lướt một hồi mới phát hiện, nguyên chủ của cơ thể này cũng là sinh viên năm hai giống anh, và đang học đúng ngành luật.

Tạ Thu nhíu mày, nhiều trùng hợp như vậy, khiến anh bắt đầu nghi ngờ liệu nhân vật này có phải được xây dựng dựa trên nguyên mẫu của anh không.

Nhưng nếu đúng là như vậy, thì ai lại ghét anh đến mức cố tình viết anh thành kiểu nhân vật độc ác, bị ghét bỏ đến nỗi có một kết cục bi thảm thế này?

Thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích, Tạ Thu tự nhủ.

Ngay sau đây, anh sẽ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Tạ. Chỉ cần ở yên trong nhà họ Hạ vài năm, đợi Hạ Tư Yến tỉnh lại, anh có thể hoàn toàn thoát khỏi cái kết đã được định sẵn cho nguyên chủ.

Hai ngày sau, Tạ Thu kéo một chiếc vali nhỏ đến nhà họ Hạ.

Trong hai ngày qua, Tô Uyển Dung không chỉ bận rộn chuẩn bị cho đám cưới mà còn sắp xếp một phòng ngủ hoàn toàn mới cho người con dâu tương lai, ngay cạnh phòng bệnh của Hạ Tư Yến.

Tạ Thu bước vào phòng, đi dạo một vòng đơn giản.

Phòng ngủ không chỉ có phòng tắm riêng mà còn có một phòng thay đồ rộng rãi. Những tủ kính trong suốt để lộ hàng loạt bộ quần áo mới được treo ngay ngắn bên trong, thậm chí có những bộ còn chưa tháo mác.

“Ta không biết con thích gì nên cứ mua đại vài bộ.” Tô Uyển Dung giải thích, “Sau này có thời gian thì con tự đi mua đồ mình thích nhé.”

Tạ Thu đáp: “Cảm ơn bác gái…”

Chỉ riêng số quần áo này, nếu mỗi ngày mặc một bộ, anh cũng đủ đồ để mặc mấy tháng không trùng lặp.

“Để dì giúp việc dọn dẹp một chút, giờ chúng ta xuống ăn tối thôi.” Tô Uyển Dung thân thiết khoác tay anh, “Mọi người đang chờ để gặp con đấy.”

Nghĩ đến đại gia đình nhà họ Hạ, lòng Tạ Thu không khỏi có chút lo lắng.

Nhà họ Hạ là một gia tộc lớn, các mối quan hệ trong nội bộ vô cùng phức tạp. Bề ngoài có vẻ hòa thuận nhưng thực tế lại là mỗi người có toan tính riêng.

Điều khiến anh lo nhất là, ấn tượng của Hạ Cảnh Thần, em trai của Hạ Tư Yến và người thừa kế tương lai của gia tộc, với anh dường như đã rất tệ ngay từ đầu...

“Đừng lo lắng.” Tô Uyển Dung nhận ra cơ thể anh trở nên cứng đờ, dịu dàng an ủi, “Người nhà họ Hạ rất dễ gần, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt con đâu.”

Tạ Thu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Vâng, bác gái.”

Khi hai người bước vào phòng khách, không khí lập tức im lặng. Một bàn đầy người đồng loạt dồn ánh mắt về phía Tạ Thu.

Những ánh nhìn ấy có sự tò mò, dò xét, và cả những nét khinh thường kín đáo.

Tạ Thu ngay lập tức nhận ra Hạ Cảnh Thần. Dù gì, với hào quang của nhân vật chính, cậu ta nổi bật hẳn lên giữa đám đông như một ánh sáng lấp lánh.

Tuy nhiên, hai anh em nhà họ Hạ lại không hề giống nhau về ngoại hình. Hạ Tư Yến mang vẻ đẹp trưởng thành, lạnh lùng, còn Hạ Cảnh Thần lại có diện mạo rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

Khi Tạ Thu còn đang âm thầm quan sát, Hạ Cảnh Thần đứng dậy, bước đến ghế chủ vị và kéo ghế ra: “Mẹ, mẹ ngồi đây đi.”

Con trai trưởng của lão gia Hạ, Hạ Chương, là một kẻ vô dụng, hồi trẻ ăn chơi trác táng, chuyện xấu lan đầy mặt báo. Lão gia tức giận đến mức tước quyền thừa kế và đuổi thẳng ông ta ra khỏi tập đoàn.

Khi các con khác đều mong lão gia chọn lại người thừa kế, ông lại tự mình đào tạo Hạ Tư Yến, cho đến khi hắn hoàn toàn nắm quyền kiểm soát tập đoàn Hạ thị rồi mới lui về phía sau.

Giờ đây, Hạ Tư Yến đang nằm trên giường bệnh, phu nhân Hạ đương nhiên trở thành người có địa vị cao nhất trong nhà.

Tô Uyển Dung dẫn Tạ Thu đến gần, xếp anh ngồi vào vị trí ưu tiên cạnh ghế chủ vị, sau đó bà mới ngồi xuống.

Hạ Cảnh Thần liếc nhìn Tạ Thu, nghiến răng thầm không vui.

Tạ Thu giữ vẻ mặt bình thản, giả vờ không nhận ra ánh mắt đầy ác ý của cậu ta.