Mắt nhìn theo Lý Tâm Viễn đang sải bước rất nhanh về phía trước, hắn vừa đi vừa chỉnh lại đai lưng...
Lạc Nhân Ấu cũng không còn ý định đuổi theo nữa, quay người trở lại sân huấn luyện của tân binh, đứng bên ngoài rìa sân xem nào nhiệt.
Lúc này trong sân huấn luyện đã trở nên rất hài hoà, các tân binh đều tàn đầy nhiệt huyết, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, các quân quan thì đang giúp tân binh đăng ký và phân chia họ thành các nhóm.
Đột nhiên một nam tử từ giữa đám đông trong sân tập bước ra rồi đi đến bên cạnh nàng.
Ngay khi hắn vừa đến gần, những lời nhắc nhở bắt đầu hiển thị trên bàng hệ thống.
【Đông Quách Nghị vô cùng hưng phấn, điểm tích lũy +9】
Điều này khiến Lạc Nhân Ấu cảm thấy có chút kỳ quái, người lạ mặt, ngươi hưng phấn cái gì?
Nam tử liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, mỉm cười hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Cha mẹ ngươi là ai?"
Lạc Nhân Ấu nhíu mày, người này thật kỳ lạ, lẽ nào ở đây còn có người khong biết nàng là Tiểu tướng nữ sao?
Hoặc là hắn đang cố tình tiếp cận nàng?
Thế là Lạc Nhân Ấu ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Liên quan gì đến ngươi?"
【Đông Quách Nghị nội tâm nổi nóng, điểm tích lũy +20】
Nhưng hắn không biểu hiện gì ra ngoài mặt, thậm chí còn mỉm cười nói: "Tiểu cô nương sao lại có thể vô lễ như vậy? Ngươi cứ chạy lung tung khắp nơi thế này, coi chừng mấy thúc thúc xấu xa kia bắt được, bọn họ sẽ ăn thịt ngươi đó!"
Lạc Nhân Ấu khó chịu, thúc thúc xấu xa? Ngươi đang nói đến các quân quan của Bất Dạ quân sao?
Nam tử này không có ý muốn ngậm miệng lại, hắn ngồi xổm xuống đến gần àng và nói: "Tiểu hài tử không được chạy loạn trong quân doanh, ngươi không thấy nơi này rất nguy hiểm sao? Những người xung quanh đây đều không phải là người tốt đâu..."
Lạc Nhân Ấu có chút không kiên nhẫn, lại đúng lúc thời tiết giá lạnh làm mũi nàng có chút ngứa, nàng nhìn thấy người này càng lúc càng đến gần mình.
"Ắt xì!"
Nàng đột nhiên hắt hơi một cái rất mạnh, phun thẳng vào mặt người đàn ông này.
Xong rồi nàng còn dùng tay lau mũi, rồi tiện tay quệt luôn vào áo của đối phương để lau sạch tay.
Sau khi xong xuôi Lạc Nhân Ấu thu hai tay lại, đút vào túi áo, đứng ngoan ngoãn ở đó như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy!
Toàn bộ hành động này xảy ra vô cùng nhanh gọn đến mức nam tử hoàn toàn không kịp phản ứng.
Mãi cho đến khi nam tử kịp nhận ra thì Lạc Nhân Ấu đã trở lại dáng vẻ ngây thơ vô tội của mình.
【Đông Quách Nghị tức giận tột cùng, điểm tích lũy +99】
Lạc Nhân Ấu hai mắt phát sáng, làm tốt lắm, đúng là một cú chí mạng mà.
Nhưng điều nàng không nghĩ tới chính là đối phương vậy mà không bỏ đi, ngược lại còn cười lạnh tiến sát đến gần nàng hơn: "Tiểu cô nương, ngươi có lạnh không? Nếu không để ta dẫn ngươi đi, ta sẽ mua kẹo đường cho ngươi ăn."
【Đông Quách Nghị ngầm nổi sát ý, điểm tích lũy +33】
Lạc Nhân Ấu sững sờ, lùi lại một bước.
Chỉ thấy nam tử này ngay lập tức đứng lên, hắn dùng thân thể của mình che khuất tầm nhìn của người xung quanh, rồi bất ngờ hướng về phía đầu của nàng mà giáng xuống một đòn cực mạnh!
Lạc Nhân Ấu ngay lập tức phát hiện trong cơ thể hắn có một luồng năng lượng bộc phát, cảm giác giống như lần trước nàng gặp phải tên địch và bị hắn đá trên nền tuyết.
Nàng lập tức hiểu ra, người đang đứng trước mặt này không phải là một tên lưu dân bình thường, hắn là một người có tu vi!
Một bên là đứa trẻ ba tuổi, một bên là kẻ tu sĩ lòng mang sát ý, nàng căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng.
Nhưng lần này lại khác, thân thể đã được tái tạo mạnh mẽ của Lạc Nhân Ấu không hề tầm thường mà nàng cũng đã phòng bị từ sớm.
Thế là ngay khi hắn có ý định vỗ một chưởng xuống đầu nàng...
Xuy Tuyết đã rất vất vả giúp nàng chải kỹ tóc, bỗng chốc tóc nàng dựng đứng lên như một con nhím đầy gai đang xù lông!
Khoảnh khắc lòng bàn tay của người đàn ông này chạm vào tóc của nàng...
Zi zi~!
Một tia điện loé lên!
Chát!
Dòng điện đánh vào lòng bàn tay của người đàn ông, phát ra âm thanh điện giật.
"A!"
Người đàn ông hét lên đau đớn, hắn không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra cớ sự như vậy, bàn tay hắn lập tức tê cứng lại, cả cánh tay của hắn hoàn toàn mất đi cảm giác.
Lạc Nhân Ấu tranh thủ lúc này đột nhiên nhảy lên, giáng nắm đấm nhỏ nhưng vô cùng mạnh vào đầu gối của đối phương!
"Ta đánh!"
Nàng chưa từng học qua bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào ở kiếp trước, chỉ là cách đánh hoang dã từ nhỏ đã biết được, tập trung tấn công vào chỗ hiến người khác đau nhất mà đánh vào.
Bang!
"AAA! !" Nam tử hét lên trong đau đớn.
Lạc Nhân Ấu cũng không biết cú đấm toàn lực của mình mạnh đến mức nào, nàng chỉ biết rằng sau khi đấm một quyền đó vào đối phương, nàng đã nghe thấy một tiếng nứt giòn tan vang lên.
Ồ! Nàng đem đầu gối của người ta đánh nát rồi!
Nhìn thấy nam tử ngã xuống mặt đất, một tay bị điện giật tê dại không thể cử động, tay còn lại ôm lấy đầu gối, toàn thân đổ đầy mồ hôi vì đau.
Trong khi hắn đang đau đớn lăn lộn thì tâm trạng của Lạc Nhân Ấu lúc này lại hoàn toàn khác biệt, nàng phấn khích nhìn vào nắm đấm của mình.
Wow!
Nàng đã thực sự dùng sức mạnh thể chất bình thường của mình đánh gãy đầu gối của một người có tu vi!
Cái này gọi là gì?
Đây chính là điều mà người ta hay nói là vượt cấp vô hạn a!
Cho nên mới nói iềm vui và nỗi buồn của con người là không giống nhau. Cảm xúc của người đàn ông tên Đông Quách Nghị gần như đạt mức tối đa trên bảng thông báo, Lạc Nhân Ấu lai bởi vì sức mạnh cường hãn của chính mình mà vô cùng đắc ý.
Động tĩnh ở nơi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám đông, hai quân quan của Bất Dạ quân lập tức tiến đến.
Hai người lập tức sững sờ khi nhìn thấy Lạc Nhân Ấu ở đây, sau đó nhìn về phía Đông Quách Nghị đang nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra vì đau đớn không thể đứng dậy được.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Một quân quan xông lên hỏi.
Lạc Nhân Ấu sờ sờ mũi ngại ngùng, vừa định mở miệng...
Đông Quách Nghi lại chen vào trả lời trước: "Nàng ta muốn gϊếŧ ta! Trưởng quan, cứu mạng! Ta không hề trêu chọc vào nàng! Ta muốn rời khỏi đây, ta không tòng quân nữa! Chân ta gãy rồi, tay ta cũng không còn cảm giác nữa!"
Lạc Nhân Ấu cau mày, trong lúc nhất thời không lên tiếng cũng không tỏ thái độ gì.
Đối phương rõ ràng đối với mình nổi sát tâm trước, điều này được hệ thống phát giác và cảnh báo cho nàng trước. Thứ đồ chơi này người khác lại không thể nhìn thấy được, làm sao nàng có thể giải thích đây?
Rất nhiều tân binh đứng ở phía xa đều quan sát về hướn này, tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đông Quách Nghị đột nhiên cao giọng hô to: "Bất Dạ quân các ngươi không phải là quân đội công bằng nhất, quân quy nghiêm ngặt nhất sao? Vì cái gì Tiểu tướng nữ của các ngươi đánh ta, thậm chí là muốn gϊếŧ ta, vậy mà các ngươi lại làm như không thấy gì, lại đem ta ném xuống đất mặc kệ như vậy?"
Hai quân quan lên tiến trấn an hắn: "Chúng ta còn chưa nói gì cũng chưa bắt đầu điều tra chuyện gì đã xảy ra."
Nhưng Đong Quách Nghị phớt lờ lời của họ, vẻ mặt tức giận và tràn đầy địch ý đối với kẻ có quyền có thế "Tiểu tướng nữ thì có thể hơn người khác một bậc sao? Còn có thể tùy tiện gϊếŧ người sao? Dựa vào cái gì chứ!"
Lạc Nhân Ấu: "Ôi đờ mờ..."
Ngươi đúng là một kẻ ác giỏi lật lọng nha!
Đông Quách Nghị cười lạnh: "Ha... Nói gì mà Tiểu tướng nữ, chẳng qua cũng là một đứa con hoang được Dạ Từ nhặt ở bên ngoài về thôi!"
Sắc mặt của Lạc Nhân Ấu triệt để chìm xuống.
Nàng bỗng nhiên lao đến, nắm đấm nhỏ sử dụng toàn lực một lần nữa tung ra, mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt hắn!
Ngươi mới là con hoang!
Cả nhà ngươi mới là con hoang!
Đám tân binh đứng ở phía sau lập tức náo loạn cả lên.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao lại đánh nhau rồi?"
"Ngày đầu tiên gia nhập Bất Dạ quân mà đã gặp chuyện thú vị như vậy sao?"
"Người đó vừa mới nói Tiểu tướng nữ là con hoang đó!"
"Trọng điểm không phải ở đó! Trọng điểm là Tiểu tướng nữ vậy mà có thể đem một người trưởng thành đè xuống đất mà đánh kìa!"
"Chắc là hắn không dám đánh lại Tiểu tướng nữ nhỉ?"
"Các ngươi mau nhìn mặt đất kìa!"
Lúc này Lạc Nhân Ấu hung hăng giáng từng cú đấm vào mặt Đông Quách Nghị. Có vài cú đấm không đánh trúng vào mặt hắn mà trượt xuống đất, tạo thành những cái hố lớn trên nền đất.