Lệ Tri kiểm tra hơi thở của Lệ Huệ Trực trước, sau đó thăm dò cổ hắn.
Nỗi bi thương dâng lên trái tim của nàng.
“… Huệ Trực đã đi rồi.”
Chẳng biết Chu Thị đã đứng xung quanh từ lúc nào, khi nghe thấy những lời đó bà đã nắm chặt tay hai hài tử, nước mắt bi thương trào ra.
Có lẽ Trịnh Thị cũng nghĩ đến nữ nhi vừa qua đời không lâu vì bệnh của mình, hốc mắt của bà đỏ lên.
“Không! Không! Ngươi nói dối, hắn còn có thể cứu! Ngươi cứu hắn!” Vương Thị hoảng sợ lắc đầu.
Lệ Tri chịu đựng bi thương, hảo tâm khuyên nhủ:
“Đệ đệ đã đi rồi, mẫu thân hãy cho đệ ấy nhập thổ vi an.”
“Ngươi thật to gan! Một thứ nữ mà dám nguyền rủa đệ đệ đích xuất?!” Vương Thị hét lên, “Đây là huyết mạch duy nhất của Lệ Thị! Hắn không thể chết được!”
“Lời nói của mẫu thân thật có ý tứ.”
Lệ Tấn Chi vẫn im lặng từ nãy giờ, cười lạnh nói:
“Không ngờ trong mắt mẫu thân, ta cũng không phải là nhi tử của phụ thân?”
Dính đến nhi tử của mình, Trịnh Thị ngay lập tức vứt bỏ bi thương và tham gia chiến trường như một con gà chọi.
“Lời nói của phu nhân không khỏi làm tổn thương đến tình cảm. Tối qua mọi người đều ăn súp nấm, vì sao chỉ có mình Huệ Trực gặp nạn? Chẳng lẽ phu nhân không nên tự hỏi lại bản thân mình sao?”
“Ngươi có ý gì?!” Vương Thị trừng mắt giận dữ.
“ Thϊếp thân là nói….” Trịnh Thị liếc mắt khinh khỉnh, “Nhờ có phu nhân trông coi nồi sắt, nên người khác chỉ có thể ăn bã nấm và nước súp, nếu không thì hôm nay không phải chỉ một người ngã xuống đâu.”
Đám người xì xào bàn tán với nhau, đều nhớ đến việc Vương Thị chiếm nồi sắt ngày hôm qua.
“Đúng vậy, tối qua ta đã năn nỉ bà ấy cho ta hai bát, nhưng bà ấy nói trong bát ta đã có quá nhiều rồi!”
“Thật không may cho hài tử khi có một mẫu thân như vậy…”
“Nói không chừng là do bà ta ngày thường làm việc bá đạo, tổn hại âm đức, cho nên lúc này mới báo ứng lên người hài tử…”
Những âm thanh lớn nhỏ vừa vặn truyền vào trong tai Vương Thị, Vương Thị giống như một người gỗ, ngơ ngác rơi lệ.
Lệ Huệ Trực thiên tư thông minh, sáu tuổi đã có thể ngâm thơ tác phú(*), là một thần đồng nổi tiếng ở Kinh Đô. Lệ Kiều Niên luôn coi hắn là người kế vị của mình. Lệ Huệ Trực không chỉ có tài năng văn chương xuất chúng, mà còn có một trái tim trong sáng. Mặc dù sinh mẫu của hắn là Vương Thị luôn tự cao với xuất thân cao quý của mình, hay dùng quyền lực để ức hϊếp người khác, nhưng Lệ Huệ Trực lại là người bình dị gần gũi, được tất cả hạ nhân trong phủ yêu mến.
(*)Phú, một phong cách quan trọng của văn học cổ điển Trung Quốc, mặc dù đối với người hiện đại, nó ít phổ biến hơn nhiều so với thơ, văn xuôi và tiểu thuyết.
Hắn chết trẻ là nỗi đau buồn cho tất cả mọi người, ngoại trừ Trịnh Thị và Lệ Tấn Chi.
Lệ Tri quỳ xuống và nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt tím tái của ấu đệ.
Nàng vẫn nhớ như in cảnh tượng hắn kêu “tỷ tỷ” và vui vẻ đuổi theo sau lưng muốn chơi đùa với nàng. Chỉ chớp mắt, hắn đã nằm bất động ở đây.
Lệ Hương cứng miệng mềm lòng cũng đã rời đi.
Nàng còn có thể mất đi cái gì nữa?
“Đều vây quanh ở đây làm gì? Mau thu dọn đồ đạc lên đường đi!” Nha dịch la lên.
Có vài tiếng kinh hô từ đám đông, và theo ánh mắt kinh ngạc của họ, Lệ Tri quay sang nhìn Vương Thị.
Bà ấy giơ cao một cái kim trâm không biết lấy ra từ đâu, không chút do dự mà đâm vào cổ họng của mình.
Máu tươi đỏ thẫm phun ra từ cây trâm.
Nàng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ cảnh này.
Vương Thị nắm kim trâm cắm thật sâu vào yết hầu ngã xuống đất, hai mắt mở to, cổ họng phát ra tiếng ộc ộc. Tay còn lại cố tìm lấy tay Lệ Tri, gắt gao cầm chặt. Sau đó, mãnh liệt rút kim trâm ra, máu tươi phun ra tung toé.
“Giúp ta… mai táng…” Bà thều thào nói.