Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 46

Lệ Tri ngồi trong xe ngựa ngửi thấy mùi súp nấm nhàn nhạt, bụng phát ra tiếng kêu vang dội.

Nàng lúng túng quay lại nhìn Tạ Lan Tư, người sau bất động như núi, không ngẩng đầu lên.

Lệ Tri hiếu kỳ khi hắn không bị món súp nấm trước mặt ảnh hưởng, mở miệng nói:

“Điện Hạ?”

Tạ Lan Tư “Ừ?” Một tiếng.

“Ngài không đói bụng sao?”

Tạ Lan Tư không trả lời đói hay không, hắn chỉ hời hợt nói:

“Quen rồi.”

Lệ Tri cũng là người lưu vong bị đói trong nhiều ngày, nhưng nàng không hề cảm thấy quen với cái đói.

Nếu như tất cả mọi người đều không ăn thì không sao, nhưng nếu có người ăn thứ gì đó ngon…chẳng hạn như món súp nấm hiện tại, nàng sẽ đói đến mức bụng ngứa ngáy, giống như có một bàn tay không ngừng gãi nàng.

“Trù nghệ của ta rất tốt.” Lệ Tri nói, “Khi đến Minh Nguyệt Tháp, Điện Hạ nhất định phải thử một chút thủ nghệ của ta.”

Tạ Lan Tư lại “Ừ” một tiếng.

“Điện Hạ, chúng ta đi được nửa đường rồi sao?” Lệ Tri lại hỏi.

“Không biết.”

“Chân Điều nhất định biết rõ, Điện Hạ có thể hỏi ……. “

Đạo Đức Kinh che phủ tầm mắt của Lệ Tri, đồng thời cắt ngang lời nàng chưa nói xong.

“Yên tĩnh, tiết kiệm thể lực.”

Nói nhiều thêm hai chữ thì có thể phí bao nhiêu thể lực chứ?

Lệ Tri bĩu môi, cảm thấy rất không thú vị mà tiếp tục nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài xe.

Một nồi súp nấm khiến cho không khí trầm lặng giữa những người lưu vong sống lại. Nụ cười đã lâu không thấy nay lại xuất hiện trên mặt mọi người. Có văn nhân bị giễu cợt, vì trước khi uống súp nấm hắn đã không nhịn được mà ngâm ra một bài thơ về nấm, có người uống liền hai chén súp nóng còn chưa đủ, bưng cái bát rỗng đến chỗ người ngồi trước nồi cười làm lành, muốn múc thêm bát nữa.

Có người uống no rồi, tựa vào gốc cây, cùng trăng sáng ngâm khúc ca dao nhớ nhà. Nha dịch hiếm khi không ngăn cản, còn hòa vào tiếng hát gõ nhịp.

Trong tiếng ca du dương, không ít người cúi đầu lau nước mắt.

Lệ Tri cũng nổi lên tình cảnh nhớ nhà, nhỏ giọng ngâm nga.

Kinh Đô, nơi nàng lớn lên cùng muội muội, nơi chứa đựng tất cả những kỉ niệm của các nàng.

“Ngươi nhớ nhà?”

Đây là lần đầu tiên Tạ Lan Tư chủ động nói chuyện với nàng hôm nay.

Tâm tình Lệ Tri chán nản, gật đầu.

Trên mặt Tạ Lan Tư không có thay đổi gì, hắn chỉ nhìn Lệ Tri một lát, nói:

“Sẽ trở về.”

Lệ Tri nở nụ cười.

“Ta tin Điện Hạ.”

Ánh trăng sáng tỏ, sắc đêm tĩnh lặng.

Người lưu vong nở nụ cười hiếm hoi.

Một nồi súp nấm đưa người ta trở lại quá khứ vô ưu.

Lệ Tri nhìn trăng tròn trên bầu trời, bất tri bất giác rơi vào mộng đẹp. Đây là giấc ngủ sâu nhất mà nàng từng ngủ kể từ khi bị đày ải. Trong mộng, nàng nhìn thấy muội muội song sinh mà lâu rồi nàng không thấy.

Nàng mỉm cười và nói với muội muội rằng mọi thứ đều sẽ tốt thôi.

Mọi thứ đều sẽ tốt thôi.

Lệ Tri thì thầm trong giấc mộng.

Ngày thứ hai trời chưa sáng, nàng bị đánh thức bởi tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Đẩy cánh cửa sổ bằng gỗ ra để xem, Vương Thị té nhào vào người Lệ Huệ Trực, thống khổ khóc lóc, quên mất phong thái quý tộc mà bà vô cùng tự hào ngày xưa.

Lệ Huệ Trực vẫn bất động, khuôn mặt tím đen không có dấu vết của sự sống.

“Là ai đã hại nhi tử số khổ của ta!”

Voong Thị ôm thân thể Lệ Huệ Trực, dùng tay phải đập liên tục xuống đất, đau khổ tột cùng mà kêu khóc hết tiếng này đến tiếng khác.

Mọi người vây quanh hai mặt nhìn nhau.

Đêm qua không phải chỉ có một mình Lệ Huệ Trực ăn súp nấm, tại sao chỉ có hắn là người duy nhất gặp nạn?

Lệ Tri đẩy những người xung quanh ra, vừa mới bước đến trước mặt Vương Thị, đã bị người mẫu thân cực kỳ bi thương này ôm lấy bắp chân.

“Van cầu ngươi, van cầu ngươi……” Vương Thị òa khóc, nhìn Lệ Tri cầu xin, “Ngươi hãy xin Điện Hạ cứu con của ta, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho Điện Hạ!”