Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 48

Vương Thị nhét kim trâm vào tay Lệ Tri, máu trên đó giống như một ngọn lửa, đốt cháy lòng bàn tay của Lệ Tri.

Một lúc sau, Lệ Tri khép hai mắt ảm đạm của Vương Thị lại.

Ba nghìn dặm lưu đày chỉ là vài lời ngắn ngủi trong thánh chỉ, chỉ có những người đã từng đi trên con đường này mới biết, trên mỗi đoạn đường từ Kinh Đô đến Minh Nguyệt Tháp đều có vô số vong hồn.

Họ là những thiếu nữ chưa cập kê, là những tiểu đồng tóc để chỏm, là những phụ nhân khốn khổ. Bọn họ căn bản không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, chỉ vì một người trong tam tộc làm sai, mà họ phải bất lực bước lên con đường đày ải đáng sợ này.

Khi Lệ Tri đang đào hố, Lệ Tấn Chi và Trịnh Thị đến giúp đỡ một cách bất thường, sau khi cả ba người cùng nhau chôn cất Vương Thị và Lệ Huệ Trực xong, Lệ Tấn Chi đã lấy chiếc kim trâm của Vương Thị như một lẽ đương nhiên.

Dưới sự thúc giục và la hét của những nha dịch, Lệ Tri trở lại xe ngựa.

Tạ Lan Tư dựa vào cửa sổ, không biết đã nhìn bao lâu. Sau khi Lệ Tri lên xe, hắn lặng lẽ nhìn nàng không nói gì.

Nha dịch lên xe, vung roi thúc ngựa tiến lên. Tiếng chuông gió vang lên trong rừng cây, chim chóc vô tư hót theo, không hề bị ảnh hưởng bởi thăng trầm của thế gian.

“Điện Hạ……”

“Hả?”

“Có phải ta đã làm sai không?” Lệ Tri hỏi, “Lúc ta phát hiện rừng nấm, ta nên phá hủy nó phải không?”

“Vậy bọn họ sẽ hận ngươi, sẽ không cảm kích ngươi.” Tạ Lan Tư nói.

Không phải Lệ Tri không hiểu đạo lý này, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà ôm trách nhiệm về mình.

Một sinh mệnh trẻ trung và chính trực đã ra đi trước mặt nàng.

Nàng không cách nào thờ ơ.

“Nếu người quan trọng nhất của Điện Hạ rời khỏi nhân thế này, Điện Hạ sẽ đi cùng người đó, hay là vẫn ở lại tiếp tục sống tạm bợ?”

Tạ Lan Tư nhìn vào mắt của nàng, Lệ Tri không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì vào lúc này.

“Người có khiến ta đi theo, thế gian này không tồn tại.” Hắn nhếch môi cười.

Từ ngày muội muội qua đời, tất cả những điều này giống như một giấc mộng buồn đối với Lệ Tri.

Niềm vui tình cờ có được giống như vỏ sò dạt vào bờ bởi nỗi buồn, quý giá và mong manh, dễ dàng bị sóng biển đánh tan.

Nàng không có ý định tán gẫu, chỉ nằm bất động bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Tiếng vó ngựa không ngừng gõ lên đất, dòng người như rắn kéo dài, uốn lượn giữa núi rừng.

Sau khi rẽ qua một ngọn núi, khung cảnh xung quanh xe ngựa thay đổi từ một sơn cốc rừng rậm thành vách đá cao và dốc.

Nhìn lên là núi trọc thẳng tắp, nhìn xuống là sườn dốc đất đá lổn nhổn. Đường đi hẹp chỉ vừa đủ một chiếc xe ngựa đi qua.

Đây là con đường nguy hiểm nhất của cuộc hành trình ba nghìn dặm.

Nhà dột còn gặp mưa dầm, bỗng nhiên bầu trời xuất hiện mưa phùn bay bay, mặt đất trơn trượt, ai nấy đều đi như lâm đại địch, kể cả tên đánh xe có kinh nghiệm nhất cũng rịn mồ hôi đầy đầu.

Lệ Tri ngồi trong xe, không hiểu sao tâm nàng không thể tĩnh được.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, mưa bào mòn dốc núi, cuốn đi vô số đất đá, kết tụ thành dòng nước màu vàng đất đổ xuống. Thỉnh thoảng sỏi đá từ đỉnh núi rơi xuống, có người bị nện trúng đầu chảy máu, nhưng không ai dám dừng lại, chỉ có thể kiên trì lội nước đi lên phía trước.

Đột nhiên, có người hét lên kinh hãi.

Lệ Tri mặc kệ mưa bay và đá rơi, nhoài người ra khỏi màn gấm nhìn ra bên ngoài.

Một lượng lớn đất đá lăn xuống sườn núi phía trước, gây ra vô số khói bụi. Phía sau xe ngựa, có một dòng nước lũ không biết từ đâu phun ra, cuốn về phía mọi người.

“Là đất đá trôi!”

Không biết ai gào lên một tiếng, đội ngũ ngay ngắn trật tự ban đầu lập tức rơi vào hỗn loạn, mọi người bỏ chạy như ruồi không đầu, có người mạo hiểm xông qua cự thạch đang rơi phía trước, có người thừa lúc nước lũ chưa tới mắt cá chân, chạy ngược lại phương hướng ban đầu.