Mặc dù tiếng chó sủa giống nhau, nhưng chủ nhân sẽ luôn phân biệt được tiếng chó mình nuôi và tiếng của những con chó khác. Cũng giống như Lệ Tri lúc này, khi nghe thấy tiếng chó sủa, nàng không bao giờ nghĩ đến bầy chó hoang mà Tạ Lan Tư dùng để mua vui.
Đây rõ ràng là tiếng chó nàng nuôi, nhưng làm sao nó có thể xuất hiện ở đây.
Lệ Tri không quan tâm đến những thứ khác, nàng chạy đi thật nhanh.
Chạy đến phía trước, một con chó đen to lớn quen thuộc đang sủa những người lưu vong vây quanh nó. Trái tim của Lệ Tri đập thình thịch trong l*иg ngực, sự kinh ngạc và vui sướиɠ như một dòng nước xiết vọt lên đầu nàng, mà nàng chính là con thuyền cô độc không biết phải làm gì trong dòng nước ấy.
“Thần Đan!” Lệ Tri thốt lên.
Đại hắc cẩu lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy Lệ Tri bên ngoài đám người, đại hắc cẩu càng thêm hưng phấn. Sau vài lần né tránh, nó thoát khỏi một tên lưu vong, lao thẳng đến trước mặt Lệ Tri.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”
Thần Đan bổ nhào lên đùi Lệ Tri, liên tục kêu lên, chiếc mũi ướŧ áŧ không ngừng ủi vào lòng bàn tay Lệ Tri.
“Thần Đan…” Lệ Tri nhịn không được nghẹn ngào.
Nàng ngồi xổm xuống, ôm Thần Đan vào lòng, nhẹ nhàng v.uốt ve cái đầu xù lông của nó. Trong trí nhớ của nàng, Thần Đan có bộ lông bóng loáng, cao lớn cường tráng…nhưng bây giờ, Thần Đan trong ngực nàng gầy đến trơ xương, bụng hóp sâu, tay nàng có thể chạm vào xương sườn của nó, bộ lông mượt mà một thời đã trở nên xơ xác.
Thời điểm nàng gặp được Thần Đan là Tết Nguyên Tiêu năm thứ ba Sơ Nguyên.
Tối đó, công tử và tiểu thư Lệ Gia kết bạn ra ngoài xem đèn với số tiền mừng tuổi được cho cách đó không lâu. Đồ chơi các huynh đệ tỷ muội mang về không giống nhau, có đồ trang sức, điểm tâm, có mặt nạ, đồ uống. Chỉ có nàng là người duy nhất trong tiếng cười nhạo của huynh đệ tỷ muội đem tiền mừng tuổi đổi về một con chó đen nhỏ bị nông hộ ngược đãi.
Và người duy nhất ủng hộ nàng cũng chính là muội muội song sinh của nàng.
Các nàng cùng nhau rửa vết thương cho chó con, cùng nhau bôi thuốc cho nó, cùng nhau nhúng ngón tay vào bọt thịt bôi lên mũi chó con, hướng dẫn nó liếʍ thức ăn.
Các nàng đặt tên cho chó con là Thần Đan, hy vọng sau này nó vô bệnh vô tai.
Trong nháy mắt, con chó đen nhỏ khi đó lắc mình biến thành một con chó đen to lớn thích chạy nhảy, điểm chung duy nhất chính là cái đuôi đen của nó khi nhìn thấy các nàng sẽ lắc lư dữ dội.
Nó chỉ là một con chó trung thành, một con chó nghe không hiểu tiếng người phức tạp. Nàng dặn nó ở nhà đợi nàng, nó chỉ biết chủ nhân đã đi rồi, cho dù vượt qua trăm ngàn núi cao, nó cũng sẽ gắng hết sức mà đuổi kịp chủ nhân.
Bất kể thế sự biến hóa như thế nào, bất kể nàng là tù nhân hay vẫn là danh môn thứ nữ, hai mắt chó nhỏ của nàng vẫn luôn sáng ngời, đen nhánh thể hiện yêu thương sâu sắc dành cho chủ nhân.
Lệ Tri tựa đầu lên người chó nhỏ.
Thần Đan cảm nhận được sự ẩm ướt trên lông, nó xoay đầu nhẹ nhàng liếʍ mu bàn tay của Lệ Tri.
Lệ Tri điều chỉnh lại tâm tình của mình, sau đó mang theo Thần Đan quay về nơi tụ tập của người Lệ Gia.
“Thần Đan?!” Lệ Hương nhìn con chó đen to lớn Lệ Tri mang về, trợn to hai mắt không dám tin.
Những người Lệ Gia khác cũng nhìn lại.
Vương Thị ngăn Lệ Huệ Trực đang muốn đi qua với vẻ mặt kinh hỉ lại, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc của bà cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Làm sao nó đến được đây?”
Lệ Tri cười xoa đầu Thần Đan nói: “Nó có cái mũi rất thính, có lẽ nó đã ngửi mùi để tìm đường đến đây.”
Khó có khi Vương Thị không thuyết giáo điều gì, bà nhìn Thần Đan, trên mặt lộ vẻ xúc động nói:
“Làm khó nó rồi…”
Lệ Hương cố gắng đứng lên, vì đã bị bệnh vài ngày nên sắc mặt nàng vàng như nến.