Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 14

Như mọi khi, Lệ Tri lấy cỏ Cẩu Nha Căn từ trong lòng ngực ra và cho vào miệng. Nước cỏ có vị chát đắng đã làm tê liệt biểu tình trên mặt thiếu nữ, thật vất vả mới nhai xong, nàng cố nén cơn buồn nôn nhổ ra lòng bàn tay.

Nàng không thể cởi y phục và bôi thuốc trước công chúng, cũng may Lệ Tri biết nơi đây có một thứ duy nhất có thể che chắn cho nàng……xe ngựa.

Sau khi dùng xe ngựa che khuất tầm mắt của người khác xong, Lệ Tri bắt đầu cởi y phục, đem cỏ đã nhai nát bôi lên vết thương sau lưng. Bởi vì không có ai giúp đỡ nên mỗi lần bôi thuốc nàng phải tốn thời gian một nén nhang.

Còn may mắn hơn là vì có tên tuổi của Hoàng Tôn trong xe ngựa, nên dù biết Lệ Tri đang ở sau xe ngựa cởi y phục để bôi thuốc, cũng không có ai dám đến quấy rối.

Về phần bản thân Hoàng Tôn….. Lệ Tri tin tưởng hắn không có hứng thú với cảnh xuân ngoài xe.

Nàng bôi thuốc xong, sửa sang lại xiêm y một lần nữa, trước khi rời đi, nàng gõ vách xe.

Nàng cầm lương khô đợi bên ngoài xe ngựa rất lâu, rèm cửa mới được vén lên.

Sắc mặt Tạ Lan Tư suy yếu hơn thường ngày, trán và chóp mũi lấm tấm những giọt mồ hôi, hắn mím chặt môi, như thể đang chịu đựng một loại đau đớn nào đó.

“Điện Hạ không thoải mái chỗ nào sao?” Lệ Tri lập tức hỏi.

Tạ Lan Tư lắc đầu, khàn giọng nói: “Không có việc gì…”

Lệ Tri nhận thấy chân phải của hắn cứng ngắc, cử động rất lạ.

Suy nghĩ một hồi, Lệ Tri liền hiểu nguyên nhân….tuy đi bộ ba nghìn dặm là cực hình, nhưng ba nghìn dặm đều ngồi trong xe ngựa cũng không phải là việc dễ dàng.

Nàng do dự một chút, ngập ngừng giữ lấy chân phải của hắn.

Lần đầu tiên Lệ Tri chạm vào chân của một nam tử, Lệ Tri cảm thấy vô cùng lúng túng, nàng cố gắng kiềm chế biểu cảm trên mặt, nhưng nàng lại không thể khống chế được vành tai đang dần đỏ lên của mình. Nếu Tạ Lan Tư lại cự tuyệt nàng, sợ rằng nàng sẽ tìm một cái lỗ chui xuống ngay lập tức.

Để Tạ Lan Tư không có cơ hội cự tuyệt, Lệ Tri dùng sức ấn mạnh vào các cơ dưới tay.

Một tiếng rên đau đớn thoát ra từ kẽ răng của Tạ Lan Tư. Vì thế hắn cảm thấy quẫn bách, môi mỏng càng thêm mím chặt.

“Rất nhanh sẽ ổn thôi.” Để giảm bớt xấu hổ, Lệ Tri nói: “Trước kia, mỗi khi muội muội song sinh của ta luyện múa trở về, ta đều bóp như vậy cho muội ấy.”

“Muội ấy cũng ở trong đội ngũ à?” Tạ Lan Tư nhíu mày nhẫn nhịn cơn đau ở chân.

“….Muội ấy chết rồi.”

Lệ Tri nhanh tay xoa nhẹ vài cái, nhìn Tạ Lan Tư: “Còn tê không?”

Tạ Lan Tư cử động thử, thành công khôi phục lại tư thế ngồi đoan chính.

“Đa tạ” Hắn nói.

Lúc này Lệ Tri mới lấy cái màn thầu được gói trong khăn tay ra, không nói lời nào mà nhét vào tay Tạ Lan Tư.

Tạ Lan Tư nhìn Lệ Tri đang cất chiếc khăn tay, khẽ nói:

“Lệ cô nương nhường cho ta khẩu phần lương thực của mình, vậy cô nương ăn cái gì?”

Lệ Tri ngẩng đầu cười: “Ta ăn một bữa, nhịn một bữa, ngược lại càng thêm có tinh thần. Điều quan trọng bây giờ là Điện Hạ mau chóng bình phục.”

“Bệnh của ta, không phải ăn no là có thể tốt lên.”

“Vậy phải như thế nào mới tốt lên được?” Lệ Tri nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu như cần thảo dược, Điện Hạ có thể nói cho ta biết đặc điểm của thảo dược. Ta sẽ cố hết sức tìm cho Điện Hạ.”

“Bệnh cũ rồi.” Tạ Lan Tư tránh nặng tìm nhẹ.

Hắn bẻ đôi cái màn thầu cứng ngắc ra, đưa phần lớn hơn cho Lệ Tri.

“Đa tạ hảo ý của Lệ cô nương, nhưng cho chó ăn…. chỉ cần một chút là đủ rồi.”

Lệ Tri nghe hắn nói muốn cho chó ăn, cũng không giận. Nàng nhận lấy một nửa cái màn thầu mà Tạ Lan Tư đưa lại:

“Vậy……”

Nàng chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng chó sủa phía trước, tiếng sủa lớn đã khiến cho đội ngũ lưu vong trở nên ầm ĩ.

Lệ Tri tưởng là mình nghe nhầm.