Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 16

“Thần Đan, Thần Đan…..khá lắm, ngươi vậy mà có thể tìm đến đây.”

Lệ Hương ngồi xuống trước mặt Thần Đan, xoa xoa đầu nó, Thần Đan vẫy vẫy đuôi đáp lại.

“Ngươi gầy quá, Kinh Đô là một nơi tốt như vậy, ngươi đuổi theo đến đây làm cái gì?”

Lệ Hương vừa nói, vừa lấy từ trong lòng ra một miếng màn thầu nhỏ bằng ngón tay út.

“Hương Nhi!” Trịnh Thị mẹ đẻ của Lệ Hương gấp giọng gọi.

“Không sao….chỉ một chút thôi.” Lệ Hương nói xong, liền đem miếng bánh để trước mặt Thần Đan. Thần Đan hít hít, cắn một cái vào trong miệng.

Trịnh Thị tức giận nhìn nữ nhi, nhưng vì ngại người Lệ Gia đang ở xung quanh nên không phát tác.

Thứ trưởng tử Lệ Gia, Lệ Tấn Chi mở miệng dàn xếp:

“Trịnh di nương, người cứ kệ Hương Nhi đi. Dù sao cũng là khẩu phần của muội ấy tiết kiệm được, miếng bánh chỉ lớn bằng cái móng tay thì có chuyện gì chứ?”

Phụ thân của Lệ Tri, Lệ Kiều Niên chỉ có hai nhi tử, một người là Lệ Tấn Chi do ái thϊếp Trịnh Thị sinh ra, một người khác chính là Lệ Huệ Trực do chính phòng Vương Thị sinh. Hai người này thì một người đã cập quan, người còn lại chỉ mới bảy tuổi, ngày thường nước giếng không phạm nước sông, nhưng hai người mẹ đẻ đã tranh đấu gay gắt từ lâu.

Lệ Tấn Chi lên tiếng nên Trịnh Thị cũng không nói nữa.

Lệ Tri lấy nửa cái màn thầu mà Tạ Lan Tư trả lại cho nàng lúc nãy, bẻ một miếng đưa cho Lệ Hương, nàng ấy lập tức thay đổi sắc mặt:

“Ngươi cho ta làm gì? Ta không cần đồ của ngươi!”

“Hương Nhi…..” Lệ Tấn Chi nói: “Tất cả chúng ta đều là người một nhà, muội làm cái gì vậy?”

“Muội không phải người một nhà với nàng ta!” Lệ Hương nổi giận đùng đùng nói, nàng xoay đầu lại, hung hăng liếc Lệ Tri: “Nếu không phải ngươi, Lệ Hạ sẽ không chết……ta không bao giờ tha thứ cho ngươi!”

“Lệ Hương!” Lệ Tấn Chi quát một tiếng chói tai, Lệ Hương đứng dậy đi về chỗ cũ ngồi xuống, sắc mặt rất khó coi.

“Lệ Tri, muội đừng so đo với muội ấy…tính tình muội ấy bướng bỉnh, cứ để muội ấy đói đi, đến lúc đói chịu không nổi, muội ấy sẽ biết ai đối tốt với mình.”

Lệ Tấn Chi đi đến trước mặt Lệ Tri, thuận tay lấy khối màn thầu mà Lệ Hương không nhận, tự nhiên nhét vào trong quần áo của mình.

Lệ Tri không vạch trần hành vi của hắn, cười nói:

“Lệ Hương nói cũng không sai.”

“Trong nhà muội là thiện lương nhất, đi ngang qua hoa dại cũng phải đi đường vòng. Ta tin rằng chuyện của Lệ Hạ cũng là ngoài ý muốn…” Lệ Tấn Chi vỗ vai Lệ Tri: “Muội đừng tự trách mình. Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là gia tộc chúng ta có thể bình an đến Minh Nguyệt Tháp.”

“Cảm ơn đại ca trấn an.” Lệ Tri cười nói.

Lệ Tấn Chi thoả mãn gật đầu: “Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, hồi phục thể lực, sáng sớm ngày mai còn phải tiếp tục lên đường nữa.”

Lệ Tri nhận lời mời của Lệ Tấn Chi, ngồi bên cạnh hắn.

Nàng lại bẻ chiếc màn thầu chỉ còn một góc ra làm đôi rồi đút cho Thần Đan một nửa.

Cầm miếng màn thầu nhỏ cuối cùng, Lệ Tri bắt đầu ăn, nàng ăn rất chậm, gần như cẩn thận nhai từng miếng, từng miếng trong miệng.

Vụn màn thầu khô cứng thấm đủ nước bọt, cuối cùng lộ ra một chút ngọt ngào khó nắm bắt.

Ở Kinh Đô, đây là thứ mà ngay cả ăn mày cũng ghét bỏ, nhưng trên con đường lưu vong, nó lại là báu vật mà mỗi người đều dựa vào để sinh tồn.

Lệ Tri ăn màn thầu, chợt nhớ tới một chuyện……

Tại sao Tạ Lan Tư không cho chó hoang ăn thức ăn mà nha dịch phát cho hắn?

Nàng nhìn cỗ xe ngựa có rèm che ở cuối đội ngũ, và cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

…….

“Đi đi, nhớ kỹ thời gian trở về đó!.” Chân Điều dừng bước lại.

Tạ Lan Tư khẽ gật đầu, đi về phía bụi cây phía trước.

Người có ba việc gấp, Tạ Lan Tư đương nhiên cũng có. Những người khác lúc đi vệ sinh thì không cần áp giải, nhưng Tạ Lan Tư thì cần.

Chạy mất một tên tội nhân lưu đày và chạy mất một Hoàng Tôn, tính nghiêm trọng của hai việc này hoàn toàn khác nhau. Cũng may, uy lực còn sót lại của Phế Thái Tử vẫn còn, nên đám nha dịch không quá khó xử Tạ Lan Tư, khi áp giải hắn vào rừng, để thuận tiện cho hắn, họ luôn đứng cách một khoảng xa.