Lần này, hắn vốn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết, nhưng không ngờ hắn vẫn còn sống, hơn nữa, lại còn có thể gặp lại nàng.
Mà lần này, nàng vẫn đối xử tốt với hắn.
Thậm chí vì để cứu hắn…
Chưa từng có ai đối xử với hắn tốt như vậy.
Cho dù là mẹ ruột của hắn, hắn cũng không hiểu tại sao An An lại đối xử tốt với hắn như vậy nữa.
Hắn sẽ trân trọng sự tốt đẹp này.
Vu Mạc nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của nàng: "An An, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Ơn cứu mạng này, hắn nên lấy thân báo đáp.
Nhưng cuộc đời mục nát này của hắn, cuộc đời nhiều tai họa như vậy, thân phận thấp hèn như vậy, hắn không xứng với An An.
Cho nên.
Hắn lấy mạng của mình ra báo đáp.
"Ta, Vu Mạc, lấy tính mạng ra thề, mãi mãi sẽ không làm tổn thương Thác Bạt Ấu An, sẽ mãi mãi bảo vệ nàng, cho đến hơi thở cuối cùng.”
Hắn thấp giọng nỉ non, theo lời hắn nói, một ma trận hình ngôi sao năm cánh xuất hiện dưới thân hai người, một ký ước nhập vào mi tâm của Thác Bạt Ấu An.
Khế ước bảo vệ, đã thành.
Đây là một vu thuật của Miêu Cương.
Một khi đã thề thì mãi mãi không thể hủy bỏ lời thề.
Vậy nên người hoàng thất Miêu Cương không dễ dàng lập lời thề.
Thác Bạt Liêu đợi rất lâu mà không thấy Thác Bạt Ấu An ra ngoài, trong lòng không khỏi ghen tị: “Có nhiều chuyện để nói với tên tiểu tử kia vậy sao?”
Thác Bạt Phong liếc nhìn hắn, không nói gì.
Hắn là bình giấm chua sao?
Cuối cùng, Thác Bạt Liêu không nhịn được nữa, đẩy cửa bước vào: “Muội muội, các ngươi nói chuyện xong chưa? Chúng ta phải về rồi.”
Kết quả, hắn vừa vào đã thấy tiểu muội muội của hắn đang ngủ bên cạnh Vu Mạc, còn ôm chặt lấy eo của hắn nữa!!!
Thác Bạt Liêu suýt chút nữa thì rớt cả hàm.
Tiểu muội muội của ta, ngươi đang làm cái gì vậy hả!!!
Thác Bạt Liêu bước nhanh đến, một tay ôm tiểu muội muội lên, trừng mắt nhìn Vu Mạc: “Tiểu muội muội nhà ta mới có ba tuổi nên chưa hiểu chuyện, nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi cũng không hiểu chuyện đó à?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, sao các ngươi có thể ngủ chung một chỗ như vậy được chứ!!!”
“Ta cảnh cáo ngươi, chuyện hôm nay ngươi không được phép nói ra bên ngoài, nếu như làm hỏng thanh danh của muội muội ta, ta không quan tâm ngươi là Hoàng tử ở đâu!”
“Ta sẽ đánh ngươi cho đến khi cha mẹ ngươi cũng nhận không ra!”
Vu Mạc nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Ta sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Bé ngoan đáng yêu như vậy, làm sao hắn có thể nhẫn tâm hủy hoại nàng chứ?
Thác Bạt Phong nhìn Vu Mạc, nghi ngờ trong lòng, rõ ràng hắn bị thương nặng như vậy, sao bây giờ sắc mặt nhìn lại tốt hơn rất nhiều rồi?
Chẳng lẽ thuốc trong phủ của hắn hiệu quả tốt đến vậy sao?
Thác Bạt Liêu hừ một tiếng, ôm Thác Bạt Ấu An rời đi: “Nhị ca, chúng ta đi trước!”
Vừa dứt lời đã không thấy tăm hơi đâu.
Sau khi đưa Thác Bạt Ấu An trở về phòng của nàng, Thác Bạt Liêu đi bắt một tên thái y đến đây xem bệnh giúp nàng, xác nhận nàng chỉ vì mệt quá mà ngủ, hắn mới yên tâm.
Hắn còn cảnh cáo thái y một phen: “Chuyện ngày hôm nay, ngươi không được phép nói với phụ hoàng, nếu như phụ hoàng biết được thì cẩn thận cái mạng của ngươi đấy.”
Thái y vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Thần hiểu rồi, hôm nay thần không có tới nơi này của tiểu Công chúa.”
Thác Bạt Liêu hài lòng gật đầu, đưa thái y đi.
Hắn lại lộn trở lại chỗ của Thác Bạt Ấu An canh nàng ngủ.
Buổi sáng khi Thác Bạt Ấu An tỉnh dậy, đầu vẫn còn hơi đau, nàng quay đầu sang bên cạnh, liền thấy khuôn mặt đang ngủ của Thác Bạt Liêu, hắn nắm lấy tay nàng, nằm bò ra ngủ bên mép giường nàng.
“Ca ca…”
Thác Bạt Ấu An thấp giọng gọi một tiếng, Thác Bạt Liêu ngay lập tức ngẩng đầu lên, mắt từ từ lấy lại tiêu điểm: “Hả?”