Ánh lửa hiện lên rõ ràng, đội ngũ chỉnh tề nay náo loạn cả lên, vội vã dồn dập lui về phía sau, giơ lên binh khí, một vài người còn muốn chạy trốn, chỉ có thị vệ canh giữ ở xa giá của Thế Tử là không nửa điểm sợ sệt.
Thị nữ nắm chặt bội kiếm, lông mày nhíu lại chất vấn hỏi: "Các ngươi là người phương nào?"
Hắc y nhân cầm đầu đem đao sắc bén, ánh mắt như chim ưng quát: "Là Diêm vương gia tới lấy tính mạng các ngươi."
Thị nữ nắm chắc bội kiếm , trong lòng bất an quát: "Khẩu khí nghe cũng thật lớn, ngươi có biết người ngồi trong xa giá này là ai không?"
Hắc y nhân vung đao đắc ý cười nói: "Chiến thần Yến vương tiếng tăm lẫy lừng của Quốc triều, có một Thế Tử không bước chân ra khỏi cửa, được Yến Vương cực sủng ái, năm nay vào cung cống nạp cho Thiên tử, hôm nay chúng ta cũng thật sự có phúc ba đời mới được chứng kiến dung nhan của Thế tử tôn kính a."
"Các ngươi nếu biết thân phận của người, vì sao giám càn rỡ như thế, không sợ đại quân của Yến quốc sao?" thị nữ cả giận nói.
"Hôm nay không chỉ chúng ta làm càn." Hắc y nhân giơ đao chỉ về phía xa giá nói: "Còn muốn gϊếŧ chết vị Thế tử ngồi trong kia."
Thị nữ lùi về sau một bước, trong mắt đều là lạnh lẽo nói: "Nguyên lai các ngươi là người của hoàng tộc phái tới."
Hắc y nhân chỉ đao về phía thị nữ nói: "Vị tiểu huynh đệ này vẫn còn trẻ mà rất thông minh a, chỉ đáng tiếc theo hầu sai chủ tử rồi."
Vừa dứt lời, bên trong một thiếu niên bước ra, trên đầu đeo ô sa dực thiện quan ( mũ đội đầu lên gg tra nha), y phục màu hồng bên trên thêu bốn đám long vân ( này lên gg seach ra nha), đai ngọc thắt chỉnh tề, hấp dẫn tầm mắt bọn thích khách.
Trong màn đêm, ánh lửa yếu ớt cho nên không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ mơ hồ cảm thấy thiếu niên rất thanh tú, nhìn giống như nữ tử, bọn thích khách chưa từng biết khuôn mặt của Thế tử, nhưng biết hắn là thiếu niên trẻ tuổi chua cập quan (chưa trưởng thành) , dung mạo tuấn tú, Yến Quốc đồn đại hắn sớm truyền tới kinh thành.
Hồng bào thiếu niên vẻ mặt hoảng sợ nói: "Hộ giá! Hộ giá!"
Quân lính đem xa giá cùng hắn hộ ở phía sau, thích khách nhìn chằm chằm thiếu niên nói: " Không được buông tha cho bất kì ai, nhất là thiếu niên mặc hồng bào kia, phải lấy thủ cấp của hắn, ai làm được, thưởng vạn kim."
Mệnh lệnh truyền xuống, bọn thích khách vung lên đao kiếm một đường hướng về xa giá chém, những tên thích khách đều là dân đen được huấn luận nghe thấy số tiền lớn, ánh mắt chăm chăm tỏa sáng nhìn hồng bào thiếu niên.
"Phụ thân ta là chiến thần quốc triều, cũng là đệ đệ của bệ hạ, các ngươi...." một mũi tên bắn xẹt qua một bên mặt trắng nõn của thiếu niên anh tuấn.
Bọn hộ vệ cưỡi ngựa xúm lại, đầu lĩnh hộ vệ dắt ra hai con ngựa nói: "Thế từ mời lên ngựa, thần cùng với những tướng sĩ khác bảo vệ ngài phá vòng vây xông ra ngoài."
Thị nữ đỡ lấy thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Chúng ta phá vòng vây đi ra ngoài, sẽ có viện binh tới."
Thiếu niên nghe vậy kéo tay thị nữ, bên tai thị nữ lẩm bẩm nói: "Lúc nữa phá vòng vây ra ngoài liền......."
Thị nữ trừng mắt đối diện thiếu niên gật đầu liên tục, thiếu niên cũng không nhiều lời, lôi nàng cùng nhảy xuống ngựa, hai người cưỡi lên hai tuấn mã màu đen, được thủ lĩnh thị vệ cùng một đám binh sĩ hộ tống phá vòng vây ra ngoài.
Xa giá từ lâu đã loạn lên, người chết cùng bị thương vô số, đủ các loại cờ đổ xuống, móng ngựa tùy ý dẫm lên, lệnh kỳ nhiễm đỏ máu tươi, tiếng kêu thảm thiết tràn ngập giữa rừng núi.
Một đợt lại một đợt ngăn cản thích khách, thích khách dùng cung tiễn bắn tới, tài bắt cung vô cùng tốt, mấy người cưỡi ngựa hướng phía trước lao nhanh đi,t ừng mũi tên của thích khách cũng phá gió mà bay tới, bọn hắn nửa khắc cũng không dám dừng lại, thủ lĩnh hộ vệ kéo căng dây cương, ngựa giơ chân lên hí một tiếng.
"Trương thiên Hộ?"
Trương thiên hộ cầm lưỡi dao sắc bén vung lên chặn mũi tên kia. Bỗng nhiên có vài mũi tên xuyên tới bắn trúng ngựa của một thiếu niên nam tử, ngựa bởi vì trúng tên mà mất đi lý trí hất ngã thiếu niên xuống gốc cây, thiếu niên từ trên lưng ngựa lăn xuống, trên người vết thương lần nữa xé rách, nàng dùng tay ôm lấy vết thương, bởi vì đau mà co mình lại, toàn thân dùng lực, muốn nỗ lực làm giảm bớt đau đơn, mu bàn tay cùng trán gân xanh nổi lên .
Thiếu niên mặc hồng bào cùng Thiên Hộ căng thẳng nhảy xuống ngựa, ngoại trừ vết đao, trên người thiếu niên còn có vài chỗ trúng tên, bởi vì ngã ngựa cho nên tiễn bị gãy, cũng làm cho thương tích sâu hơn: "Người bị trúng tên?"
Truy binh ngày càng tới gần, Thiên hộ đem ngựa của chính mình dắt tới nói: "Các ngươi cưỡi ngựa , cùng chỉ huy sứ che chở Thế tử rời đi, ta đoạn hậu."
"Nhưng..."
Thiên Hộ đứng dậy, nắm chặt kiếm trong tay nói: "Gia phụ cùng với Yến vương chinh chiến khắp nơi, được Yến Vương tin cậy mới có Trương Gia ngày hôm nay, ăn bổng lộc, nhận hoàng ân, vì quân mà chết, không hối tiếc.
"Là ta đã hại các ngươi." Triệu Hi Ngôn ôm mình tự trách nói.
Thiên Hộ quỳ xuống nói: "Có thể được phò tá một chủ nhân , nhân từ như Thế Tử là phúc phần của thần, nếu như có kiếp sau, thần vẫn nguyện phụ tá Thế tử."
"Giá!"
Máu tươi theo lưỡi kiếm mà nhỏ xuống, phía sau tiếng vó ngựa gần trong gang tấc, một trận chém gϊếŧ của hai phe, thắng bại đã định, sau khi chỉnh đốn lại nhân mã, đám hắc y nhân hướng về đám người chạy thoát đuổi theo.
Thiếu niên mặc hồng bào đem dây cương kéo lại, thiếu niên núp trong lòng nàng ngẩng đầu lên hỏi: "Tỷ tỷ muốn làm gì ?"
"Xin lỗi." Thiếu niên mặc hồng bào dùng thân thể ôm lấy người trong lòng kia, sau đó lấy ra một cây thủy chủ nhét vào trong lòng nàng nói: "Mặc kệ thế lực kia là gì, Yến Quốc đều là kiêng kị đối với hoàng thất, hi vọng Thế tử có thể bình an."
Thiếu niên mặc hồng bào đem nam tử từ trên ngựa ôm xuống nói: "Ta biết từ nhỏ Thế Tử tập võ, những vết thương đó đối với người vẫn có thể kiên trì."
Ánh mắt ngây thơ ngày ấy bây giờ đều đỏ như máu, đối diện với thiếu niên hồng bào kia lắc đầu không ngừng nói: "Trương Thiên Hộ không còn, các ngươi đều là thân cận ta tin tưởng nhất, ta không thể..."
"Không còn thời gian nữa." Thiếu niên hồng bào đem người đẩy về phía núi rừng nói: "Thần không thể để cho ngài rơi vào trong tay bọn họ." Thích khách đã đợi ở đó, sử dụng thủ đoạn tàn ác chính là không muốn người sống , "Yến vương được vạn dân kính yêu, trời cao nhất định sẽ che chở dòng dõi duy nhất của hắn."
"Tỷ tỷ!"
"Bảo trọng!" dứt lời, thiếu niên hồng bào lôi kéo dây cương thúc ngựa quay lại phương hướng rời đi mà chạy tới.
Nam tử kia cầm một cái thủy chủ run rẩy không ngừng, đau đớn làm nàng hít vào một ngụm khí lạnh, cảm nhận được khí lực đang tiêu tán, liền xé rách xiêm y xuống, bình tĩnh bọc lại vết thương, xóa đi vết máu hướng rừng cây sâu thẳm chạy đi.
Hiện tại là mùa đồng, dã thú đã ngủ đông, nhưng nàng biết, mặc dù hiện tại mình không chết vì bị thương, cũng chết vì mất máu quá nhiều, thế nhưng ngoại trừ chạy trốn nàng cũng không nghĩ tới làm gì để có thể sống sót, mặc dù đây là hi vọng xa vời.
Tối nay ánh trăng rất ảm đạm, nhưng những vì sao kia lại rất sáng sủa, viên bắc đẩu tinh kia liền đi theo sau Triệu Hi Ngôn, khí lực Triệu Hi Ngôn dần tiêu tan, nhìn về phía viên bắc đẩu tinh kia, trong đầu thoáng hiện lên một tấm bản đồ, từ Tế Nam đi tới Dương châu, ngoại trừ con đường này cũng không thiếu những con đường quanh co. Nàng lẩm bẩm "Dương châu..."
Một chiếc xe ngựa nhỏ đang lăn bánh trên đường tới Dương châu.
"Hu!" phu xe bỗng nhiên cho dừng lại xe ngựa suýt chút nữa làm hai nữ tử trong xe ngã lăn lộn.
"Xảy ra chuyện gì?" nữ tử hỏi
Phu xe vuốt mồ hôi lạnh trên trán nói: "Phía trước có một người đang nằm trên đường, tiểu nhân suýt chút nữa chèn qua."
Nghe thấy vậy tỳ nữ liền dìu nữ tử từ bên trong xe đi ra, nghi ngờ nói: "Người nào ? lại nằm trong sơn thâm núi rừng trong đêm tối thế này."
Phu xe xuống kiểm tra, nói: "Cô nương cẩn thận, trên người của người này toàn là máu."
Vừa dứt lời, có cơn gió thổi qua, mùi máu tanh xông vào mũi, nữ tử ngồi xổm xuống xem qua vết thương của người nọ nói: "Hắn Bị thương, còn bị thương rất nặng."
Tỳ nữ thấy vậy đem cô nương nhà mình lôi kéo cách xa ra nói: "Đêm hôm , người này lại nằm đây lai lịch không rõ, khắp người toàn máu, cô nương không cần quản việc không đâu, nếu như để ma ma biết được, lại muốn trách phạt."
Nữ tử thấy người nằm trên đất bị thương rất nặng, thoi thóp nằm đó, có chút không đành lòng nói: "Con đường này cực ít có người qua lại, nếu chúng ta bỏ mặc hắn, hắn sẽ không sống sót được."
"Nhưng là người này cùng chúng ta không có quan hệ, vạn nhất hắn phạm tội gì, chẳng phải là chúng ta vướng vào phiền toái lớn sao?" tỳ nữ khuyên nhủ nói.
Nữ tử nhíu mày có chút do dự lại nói: "Nếu như không nhìn thấy thì thôi, bây giờ đã nhìn thấy , thấy chết mà không cứu, ta không làm được." Dứt lời đưa tay muốn đem người lên xe, nàng hô "A Bá"
Phu xe khó xử, những vẫn nghe theo tiến tới hỗ trợ đem người nhấc lên xe.
"Cô nương..."tỳ nữ trơ mắt nhìn nàng nhấc người máu me khắp người kia lên xe ngựa, trong lòng có chút không vui.
Nữ tử đem vết máu lau sạch sau đó cũng lên xe, phu xe còn chưa kịp đánh ngựa rời đi, người hôn mê kia đột nhiên giãy giụa, cấp tốc đem chủy thủ đặt ở trước cổ nữ tử đang chăm sóc nàng.
Tỳ nữ kinh hãi hô lên "Cô nương"
Lại nghe thấy người kia nhẹ nhàng nói vào tai nữ tử cầu xin một câu: "Cứu ta, nếu ta có thể sống sót, sau này nhất định sẽ cảm tạ cô nương."
"Chúng ta có lòng tốt cứu ngươi , ngươi lại muốn làm tổn thương tính mạng của ân nhân sao?" tỳ nữ trợn mắt lên nói.
Chủy thủ nắm trong tay dần buông lỏng, ánh nhìn mơ hồ, sức lực cuối cùng cũng mất hết , lần nữa nàng rơi vào hôn mê sâu.
Loảng xoảng, thanh chủy thủ tơi xuống, nữ tử đem người điêu chỉnh lại, thấy máu dính lên viên ngọc nạm trên cây chủy thủ, có giá trị không nhỏ, lưỡi dao vô cùng sắc bén.
"Cô nương, đem hắn ném đi. Người cứu hắn nhưng hắn lại lấy dao uy hϊếp người, người như thế sao phải cứu." Tỳ nữ vô cùng lo lắng nói.
Nữ tử nhặt lên cây chủy thủ đặt dưới đèn l*иg cẩn thận quan sát nói: "Người có thể sử dụng loại dao này, chắc hẳn không phải là người bình thường."
Nghe thấy động tĩnh trong xe, phu xe đem ngựa dừng lại, xoay người cùng tỳ nữ khuyên nhủ: "Con đường này tối sâu thẳm, nếu không vội vàng gì, thì gia đình bình thường sẽ không đi qua con đường này, huống chi lại ở giữa đêm khuya, người này y phục bất phàm.
Cô nương cứu hắn, dù cho là tốt, nhưng cũng có thể được cái gì, con cháu quý nhân khắp kinh thành này, mấy ai là người tốt, đọc sách mỗi ngày nhưng lòng dạ độc ác, cô nương nghe lão khuyên , đem hắn ném đi, tuy không chiếm được chỗ tốt, nhưng cũng không tới nỗi dây vào việc khó, chúng ta lên đường của chúng ta, chúng ta và hắn cũng không thiếu nợ nhau."
Bên trong xe một mảnh yên tĩnh, nữ tử tựa hồ do dự, phu xe lại bồi thêm một câu: "Vị công tử này thương tổn thành ra như vậy, cả người đều là máu, hiện giờ đưa tới y quán cũng khó có thể sống sót, huống hồ nơi này cách kinh thành còn có một Dương châu nữa, cô nương chẳng lẽ không muốn mang theo người này đi tới Dương châu?"