Giả Dạng Trong Show Hẹn Hò Tôi Đã Thay Đổi

Chương 29: Người mới vào nghề gặp người có kinh nghiệm.

Sáng hôm sau, Du Tĩnh Triển cùng Á Phỉ Đặc lên xe rời khỏi biệt thự.

Vì lần quay tiếp theo của chương trình vẫn diễn ra ở căn biệt thự này, hắn không mang theo hết đồ đạc lặt vặt của mình về, chỉ mang vài bộ quần áo cần thiết.

A Nhĩ Đặc cần ở lại để chuẩn bị cho bối cảnh và nội dung quay lần sau, nên không về thành phố cùng họ.

Sau lần trước Á Phỉ Đặc đã đưa hắn về nhà, lần này cũng không ngoại lệ.

Kỹ thuật lái xe của Á Phỉ Đặc rất xuất sắc, lái xe vô cùng êm ái, không cần nhìn bản đồ mà dựa vào trí nhớ đưa Du Tĩnh Triển về đến nơi, đỗ xe ngay trước cửa.

Thực ra Du Tĩnh Triển không cảm thấy quá mệt, hiện tại hắn không có việc làm, cũng không có chuyện gì khác phải làm, cho nên dù có về nhà thì cũng chỉ nằm dài trên ghế sofa, xem quang não và tìm hiểu thêm về thế giới này.

Thay vì ở nhà rảnh rỗi, hắn muốn tìm việc gì đó để làm.

Điều đầu tiên cần phải cân nhắc là vấn đề hắn không có tiền.

Chuyện ăn uống thì không thiếu, Jones đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho sinh hoạt của hắn.

Nhưng nếu muốn làm gì khác, thì không dễ dàng như vậy.

Có thể hắn sẽ lợi dụng thân phận giống đực để kiếm chút lợi, nhưng hắn chưa đến mức vô lại như thế.

Đột nhiên, hắn quay đầu lại, nhìn Á Phỉ Đặc đang ngồi ở ghế lái với ánh mắt sáng ngời: “Buổi chiều cậu có thời gian không?”

Vì đang trong thời gian nghỉ phép nên Á Phỉ Đặc không cần phải đến quân đội báo cáo. Cậu thành thật gật đầu, chưa kịp hỏi Du Tĩnh Triển muốn làm gì, đã thấy ánh mắt của hắn liếc về phía vô lăng, gần như viết rõ ràng ý muốn trên mặt.

“anh muốn học lái xe à?”

Du Tĩnh Triển gật đầu liên tục, động tác lớn đến mức tóc mái trên trán cũng rung lên.

Thực ra hắn biết lái xe, nhưng chỉ là xe ô tô của thế giới trước kia.

Theo quan sát của anh, chiếc xe của Á Phỉ Đặc có hai cần số trước và sau, nhưng Á Phỉ Đặc chỉ dùng cần trước, còn cần sau thì chưa hề động đến.

Ngoài ra còn có năm bàn đạp dưới chân, điều này không giống với xe ô tô mà hăbs biết.

Hắn cũng từng lái tàu vũ trụ, nhưng chúng không có nhiều bàn đạp như thế này.

Vì vậy, hắn rất tò mò về công dụng của những thứ này.

Á Phỉ Đặc suy nghĩ một chút rồi đồng ý với yêu cầu của hắn: “Được, nhưng chúng ta cần tìm một nơi rộng rãi.”

“Đương nhiên rồi.” Du Tĩnh Triển cười tươi, vui vẻ thắt lại dây an toàn vừa mới tháo ra, vẻ mặt ngoan ngoãn, “Cậu nói đi đâu cũng được, đi thôi.”

Chỉ mất chưa đến một giờ lái xe, Du Tĩnh Triển đã nhìn thấy qua cửa sổ xe một khoảng đất rộng lớn bằng phẳng được lát xi măng, trông như một sân bay không có máy bay, rộng rãi và thoáng đãng.

“Nơi này từng là căn cứ huấn luyện quân sự, do bộ chỉ huy chính đã dời đi nên nó bị bỏ hoang. Vì cách xa thành phố nên hầu như không có ai đến đây.” Á Phỉ Đặc nói.

“Thì ra là vậy.” Du Tĩnh Triển gật gù.

Sau khi dừng xe ở giữa sân huấn luyện, Á Phỉ Đặc tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe và cùng Du Tĩnh Triển đổi vị trí, ngồi vào ghế phụ.

Chiếc xe của Á Phỉ Đặc còn khá mới, Du Tĩnh Triển rất hào hứng nhưng vẫn cẩn thận, quyết định sẽ lái thật từ tốn, tránh va quệt gì vì bản thân hắn không có tiền đền.

Thấy cách Du Tĩnh Triển nắm vô lăng trông không giống người lần đầu tiên lái xe, Á Phỉ Đặc hỏi: “anh từng học qua rồi à?”

“Tôi có học qua một chút, nhưng không phải loại xe này.” Du Tĩnh Triển giải thích đơn giản, “Cậu cũng biết đấy, nơi tôi sống cách đây rất xa, xe bên chỗ tôi chỉ có một cần số.”

Á Phỉ Đặc dường như hiểu ra: “Có lẽ anh đã học xe mặt đất, thực ra cũng không khác nhiều so với xe hai chế độ, anh sẽ sớm quen thôi.”

“Hai chế độ?” Du Tĩnh Triển phản xạ lại.

“Ừ, chiếc xe này là xe hai chế độ.”

Thấy Du Tĩnh Triển vẫn có vẻ bối rối, Á Phỉ Đặc kiên nhẫn giải thích: “Hai chế độ nghĩa là có thể sử dụng ở cả chế độ mặt đất và chế độ bay. Cần số trước là dùng cho chế độ mặt đất, còn cần số sau là để điều chỉnh tốc độ và tính năng bay.”

“Vậy là——” Du Tĩnh Triển kinh ngạc, “Chiếc xe này còn có thể bay sao?!”

Hắn chưa bao giờ lái một chiếc xe có hai chế độ như thế này!

Á Phỉ Đặc gật đầu: “Nhưng so với tàu vũ trụ chuyên dụng, chức năng bay của xe hai chế độ không mạnh lắm, chỉ đơn thuần là một phương tiện di chuyển thông thường, không thể rời khỏi lực hấp dẫn để thực hiện những chuyến đi liên hành tinh dài hạn.”

“Ôi—” Du Tĩnh Triển nhìn trái nhìn phải, vô cùng thích thú.

“Ngoài xe hai chế độ ra, còn có xe nhiều chế độ, so với xe hai chế độ thì có thêm chức năng di chuyển trên mặt nước. Mẫu xe nhiều chế độ mới ra năm nay còn thêm chế độ lặn, với độ sâu tối đa lên tới một ngàn mét.”

Du Tĩnh Triển càng nghe càng kinh ngạc.

Có vẻ như quốc gia này phát triển hơn nhiều so với đất nước của hắn.

Suy nghĩ một chút, điều đó cũng hợp lý, vì những quốc gia thường xuyên chiến tranh đều tiêu tốn toàn bộ tài lực và sức lực vào các cuộc chiến, không có thời gian nào để phát triển công nghệ, chỉ riêng việc giải quyết vấn đề ấm no cho người dân đã khó khăn lắm rồi.

Dưới sự giới thiệu tỉ mỉ của Á Phỉ Đặc, Du Tĩnh Triển đã hiểu đại khái về công dụng của các thiết bị điều khiển, hắn không thể chờ đợi để thử nghiệm sản phẩm công nghệ cao này: “Có thể bắt đầu không?”

“…… Ngay bây giờ sao?” Á Phỉ Đặc mở to mắt.

Cậu mới chỉ nói qua tên của các thiết bị cần sử dụng, dù có tài năng đến đâu, thực hành ngay bây giờ có phải là quá vội vàng không?

Giấy phép lái xe xe hai chế độ cần thi tới tám môn, từ lúc học đến khi lấy được giấy phép cũng phải mất nửa năm.

Dù cho bản thân cậu chỉ mất chưa đến hai tháng.

“Ừm.” Du Tĩnh Triển biểu cảm rất nghiêm túc, không giống như đang đùa, “Cảm giác khá đơn giản mà.”

Có gì đâu, chỉ cần khởi động, đạp ly hợp, vào số, đạp ga thôi mà?

Hắn chính là một tài xế dày dạn kinh nghiệm.

Thấy biểu cảm của Du Tĩnh Triển không giống như giả dối, Á Phỉ Đặc không còn do dự nữa.

Thôi thì, giữa chừng có phanh khẩn cấp, chỉ cần nhìn thời điểm để kích hoạt là được, dù sao cũng không thể xảy ra chuyện lớn.

Nhấn nút khởi động, toàn bộ xe lập tức rung nhẹ, động cơ phát ra tiếng gầm.

Du Tĩnh Triển thao tác từng bước một cách thuần thục, sau khi vào số thành công thì nhả ly hợp, đạp ga, bắt đầu tiến về phía trước.

Tình hình dường như vẫn nằm trong tầm kiểm soát, Á Phỉ Đặc thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tình hình bắt đầu mất kiểm soát.

Du Tĩnh Triển vừa mới đi không xa, khi tốc độ tăng lên liền vào số hai, tiếp tục gia tốc.

Á Phỉ Đặc bên cạnh như bị đông cứng, căng thẳng dựa vào ghế, tay trái không rời khỏi tay nắm, sẵn sàng nhấn phanh.

Nhìn thấy tốc độ xe lao thẳng đến tám mươi cây số, thậm chí còn có xu hướng tăng lên, cuối cùng Á Phỉ Đặc không nhịn được nữa, lên tiếng nhắc nhở: “anh vẫn nên lái chậm lại thì…”

Chưa kịp nói hết câu, Du Tĩnh Triển đã chuyển chế độ, từ chế độ mặt đất sang chế độ bay, chân đạp lên bàn đạp cho xe tăng lên, tay phải nắm lấy cần số phía sau, kéo về phía sau.

Xe vươn mũi lên, hai bánh trước rời khỏi mặt đất.

Sự thay đổi và gia tốc đột ngột khiến Á Phỉ Đặc ngã về phía sau, cả lưng dán chặt vào ghế, trước mặt kính chắn gió giờ đã thẳng đứng đối diện với bầu trời.

Trong khoảnh khắc, vô số ý nghĩ vụt qua trong đầu cậu.

Có lẽ Du Tĩnh Triển không phải là một nhà trang điểm, mà là một tay đua chuyên nghiệp.

Không, biết đâu Du Tĩnh Triển căn bản không phải là một giống đực.

Làm gì có giống đực nào lái xe như đang điều khiển tên lửa chứ!

Cậu bỗng nhận ra, hai lần trước khi chở Du Tĩnh Triển về, cậu đã cố tình lái xe rất chậm để tránh hắn say xe và cảm thấy khó chịu, giờ cảm thấy hành động đó thật thừa thãi.

Hiện tại, rõ ràng đối phương không có phản ứng tiêu cực như say xe.

Du Tĩnh Triển một tay điều khiển vô lăng, tay kia sẵn sàng vào số, phối hợp ngày càng ăn ý.

So với chế độ mặt đất, việc vào số trong chế độ bay thường xuyên hơn và khó khăn hơn.

Nhưng tất cả những điều này đối với người đã từng lái tàu vũ trụ như hắn mà nói thì không có gì khó khăn cả.

Khi lên đến một độ cao nhất định, hắn đưa đầu ra ngoài nhìn xuống phong cảnh bên dưới.

Lúc này, căn cứ huấn luyện đã thu nhỏ lại thành một hình vuông nhỏ, nằm giữa những cây cối xanh tươi, ở phía đông xa xa vẫn có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng trong thành phố.

Dùng mắt thường ước lượng đại khái độ cao và vị trí lệch, Du Tĩnh Triển nhanh chóng tính toán lộ trình trong đầu và thực hiện nó.

Trước khi thực hiện, hắn không quên tốt bụng nhắc nhở Á Phỉ Đặc một câu: “Á Phỉ Đặc, nắm chặt nhé.”

Á Phỉ Đặc muốn ngăn lại, nhưng khi quay đầu thấy đôi mắt sáng rực của Du Tĩnh Triển, suy nghĩ trong đầu chuyển hướng, cậu lặng lẽ nắm chặt tay cầm cửa xe.

Thôi, túi khí an toàn trên xe này đủ để chống đỡ lực va chạm lớn.

Xe có hỏng hay không cũng không quan trọng, miễn là giống đực an toàn là được.

Tiếp theo, đầu xe được Du Tĩnh Triển điều khiển thay đổi hướng, đuôi xe phun khí, lao xuống đất với tốc độ cao, giống như một con diều hâu nhắm vào con mồi.

Mặc dù cửa sổ xe đã đóng chặt, nhưng Á Phỉ Đặc lại cảm thấy như có gió thổi qua bên tai, mạnh mẽ và nhanh chóng, phát ra tiếng “vù vù”.

Mặt đất màu xám trắng ngày càng gần, nhưng tốc độ xe không hề giảm.

Tim Á Phỉ Đặc đập nhanh, đôi mắt thường ngày trầm tĩnh cũng hơi chao đảo.

Cho đến khi còn cách mặt đất chưa đầy hai mươi mét, Du Tĩnh Triển bỗng dứt khoát đạp hết bàn đạp xuống, đầu xe nâng lên, vào số và đạp ga một cách liền mạch.

Gầm xe vừa chạm đất, lập tức hạ độ cao, vững vàng đáp xuống mặt đất, tiếp tục tiến về phía trước.

Cuối cùng, hắn kết thúc hành trình bằng một màn trượt xe đẹp mắt.

Thật tuyệt!

Du Tĩnh Triển buông tay ra, hài lòng cử động cổ tay: “Lâu rồi không lái xe, tay đã quen rồi.”

Cuối cùng, tay Á Phỉ Đặc cũng rời khỏi tay cầm, mở ra mới nhận ra lòng bàn tay đã ra mồ hôi mỏng.

Cái này gọi là tay quen?

Nếu nói là lái xe, thì thật sự có quen một chút.

Kỹ thuật này phải dùng để lái chiến hạm mới đúng.

Sau khi đưa Du Tĩnh Triển về nhà, Á Phỉ Đặc trở lại ngôi nhà lâu ngày không về.

Đây là bất động sản duy nhất của cậu trên hành tinh chính.

Biết mình không cần dùng đến, không gian trong nhà không lớn, không có bất kỳ vật trang trí nào, những đồ dùng sinh hoạt đơn giản được sắp xếp gọn gàng, giống như một ngôi nhà mẫu vừa mới hoàn thành.

Buổi tối, cậu nhận được liên lạc từ A Nhĩ Đặc.

“Lẽ ra hôm nay buổi sáng tôi định liên lạc với cậu, nhưng bận rộn quảng bá quên mất. Nghe Du Tĩnh Triển nói cậu lại bắt đầu gặp rắc rối với năng lực tinh thần rồi phải không?”

“Không có gì.” Á Phỉ Đặc nói với giọng điệu bình thản, “Cũng như trước đây thôi.”

Ở đầu bên kia, A Nhĩ Đặc thở dài một tiếng nhẹ đến mức không thể nghe thấy, giọng nói hơi nặng nề: “Tôi nhớ lần gần nhất cậu có sóng năng lực tinh thần không lâu lắm phải không? Hai tháng trước?”

“Gần đúng.”

“Rõ ràng là năm ngoái cậu chỉ bị một lần trong sáu tháng…” A Nhĩ Đặc không cam lòng, “Cậu định cứ vậy chờ chết sao?”

Á Phỉ Đặc không quá quan tâm: “Ừ, nếu phải chết thì chết.”

A Nhĩ Đặc tức đến nghẹn lời, phẫn nộ nói: “Cậu giỏi lắm, cậu nhìn thấu sinh tử, tôi không buồn quản cậu. Tôi khuyên cậu mua luôn cái nghĩa địa mà cậu đã thấy lần trước, thanh toán hết một lần, khỏi phải đợi đến khi không có chỗ chôn.”

“Có thời gian thì đi.”

Á Phỉ Đặc nói xong câu này, A Nhĩ Đặc tức giận cúp máy.

Vài phút sau, một tin nhắn lại đến.

— Nếu cậu muốn, thực ra Du Tĩnh Triển cũng khá ổn.

— Chỉ là không được mạnh lắm, thật đáng tiếc.

Cùng lúc đó, Du Tĩnh Triển đang nằm trên giường lướt mạng tinh võng thì bất ngờ hắt hơi hai cái.

Ai đang mắng hắn từ phía sau thế này!?