Xuyên Việt Chi Tìm Được Mái Ấm Gia Đình Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 7

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Khi một người và một thú từ suối trở về thì trời đã tối muộn. Lâm Bạch nhìn kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ. Mặc dù đã ngủ trong hang động, nhưng vì thói quen ngủ đúng giờ, cậu vẫn cảm thấy buồn ngủ. Cậu ăn một quả lê lớn màu trắng mà Báo Tinh đã rửa sạch. Quả lê rất mọng nước, thịt lê giòn, và hoàn toàn khác với những quả lê cậu từng ăn ở hiện đại. Có vẻ như thức ăn ở thế giới Yêu Quái còn mang theo tinh chất đặc biệt từ thực vật. Sau khi ăn xong, cậu đổ một ít nước lấy từ dòng suối để rửa tay, vì quả lê rất nhiều nước nên làm cho bàn tay dinh dính.

Trong lúc Lâm Bạch đang thưởng thức quả lê, Bối Bắc đang tẩm muối vào thịt rắn rồi phơi ngoài trời để ngày mai ăn ngon hơn. Đây là cách Mẫu phụ dạy cho y ướp thịt. Thịt rắn sau khi ướp được bọc trong lá sạch và xếp chồng lên nhau. Sau đó, y rửa tay và chuẩn bị đi ngủ.

Bối Bắc lấy hai tấm da lông thú treo trên tường xuống, một tấm lớn và một tấm nhỏ. Y trải tấm nhỏ lên trên tấm lớn đã trải sẵn trên mặt đất, còn tấm lớn hơn thì dành cho giống cái đắp khi ngủ. Sau khi chuẩn bị xong, y ra hiệu cho Lâm Bạch nằm nghỉ, còn y thì hóa thành hình thú nằm bên ngoài.

Lâm Bạch nhìn một loạt động tác của Báo Tinh, trong lòng có chút chua xót, đây là những gì y chuẩn bị cho cậu. Dù hôm nay là lần đầu tiên họ gặp nhau, dù hai người không nói cùng một ngôn ngữ, và dù cậu vẫn còn phòng bị với Báo Tinh, nhưng lòng cậu đã bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của con thú này.

Đã lâu rồi Lâm Bạch mới có người quan tâm đến mình như vậy. Mẹ cậu đã không còn liên lạc với cậu sau khi rời khỏi nhà, còn cha cậu thì dần dần xa lánh cậu vì ông luôn tránh né cảm xúc của mình. Mặc dù cho cậu ăn no mặc ấm nhưng ông lại chẳng quan tâm đến cậu. Lâm Bạch thường nhìn thấy gia đình ba người đó thực hiện đạo đức gia đình, tôn trọng và yêu thương lẫn nhau, nhưng cậu chỉ là người đứng ngoài, thậm chí không có quyền bày tỏ quan điểm. Trong một thế giới vô danh, một con thú hung dữ lại dọn giường và chăn cho mình, làm sao có thể không cảm động, bất kể mục đích của y là gì. Ít nhất, bây giờ y rất hiền lành và thân thiện, như vậy là đủ rồi.

Bỏ qua những ngọt ngào và cay đắng trong lòng, Lâm Bạch chậm rãi bước đến tấm thảm lông thú, ngồi xuống, cởi đôi giày đã chuyển sang màu đen, nhìn vào bộ lông thú sạch sẽ và bộ quần áo bẩn thỉu trên người mình, cậu quyết định cởi ra. Cậu cởϊ áσ sơ mi và quần dài, chỉ để lại áσ ɭóŧ trắng và quần đùi. Nhớ lại cảm giác hơi lạnh khi nằm bên bờ suối, cậu nhanh chóng chui vào chăn lông sau khi cởi hết quần áo.

Ừm, thật ấm áp, bên cạnh còn có một con thú khổng lồ, đây là lần đầu tiên Lâm Bạch thật sự ngủ cùng một con thú. Đêm nay đã có thể ngủ ngon, cậu nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Dù vẻ ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng khi cảm nhận được sự chân thành và thiện chí từ người khác, Lâm Bạch có thể từ từ chấp nhận họ, xem họ là một phần trong cuộc sống của mình, từ đó bộc lộ bản chất thật sự. Bất kể là con người hay dã thú, không ai muốn tự xây dựng cho mình một bức tường sắt để cô lập khỏi thế giới. Điều Lâm Bạch mong muốn không phải là cuộc sống vật chất xa hoa, mà là sự quan tâm thực tế, nhẹ nhàng và chân thành. Thật đáng tiếc, trong cuộc sống của cậu, ít người có thể mang lại cảm giác đó.

Lúc này, khi Lâm Bạch đã ngủ thϊếp đi, Bối Bắc mở mắt nhìn người bên cạnh. Cảm nhận nhịp thở đều đặn của giống cái, lòng y cảm thấy ấm áp và hạnh phúc tràn đầy. Dù cả hai chưa hiểu ngôn ngữ của nhau và chưa có nhiều tương tác, nhưng việc giống cái chấp nhận dùng tấm da thú mà y chuẩn bị khiến Bối Bắc cảm thấy được sự công nhận. Điều này làm y muốn đứng dậy và gầm thét vì vui mừng. Cảm giác được chấp nhận khiến y không kìm được niềm vui và cười rạng rỡ. Tuy nhiên, cảnh tượng một con báo đen cười toe toét và lộ ra hàm răng sắc nhọn có thể trông khá đáng sợ đối với bất kỳ ai nhìn thấy. Nhưng với Bối Bắc, đó chỉ là cách y thể hiện niềm hạnh phúc sâu thẳm trong lòng.

Ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ giống cái, Bối Bắc cảm thấy trong người run rẩy. Y ép hai chân sau vào nhau, chờ cảm xúc lắng xuống. Y tự hứa với bản thân sẽ bảo vệ giống cái, không để bất cứ ai làm hại cậu, sẽ chiều chuộng, yêu thương và làm cho cậu trở thành giống cái hạnh phúc nhất trong bộ lạc. Bối Bắc đã nghĩ đến việc tạo ra một "sổ tay chiều chuộng bạn lữ" cho riêng mình, rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khu rừng nguyên sinh luôn ẩn chứa bí ẩn, nguy hiểm, đam mê và những cuộc chiến đấu. Khi ngày mới đến, ánh sáng mặt trời dần dần chiếu rọi khắp nơi, làm bừng lên sức sống của cả khu rừng. Tiếng côn trùng, tiếng chim hót, tiếng ngựa phi, và tiếng gầm của dã thú hòa vào nhau, tạo nên bầu không khí sôi động, đầy sức sống của lục địa này.

Lâm Bạch tỉnh dậy bởi tiếng chim muông hót líu lo. Mở mắt ra, cậu thấy trần hang đá cao bốn thước. Đây là ngày thứ hai cậu ở thế giới này. Nhìn đồng hồ, Lâm Bạch nhận ra đã là bảy giờ, muộn hơn nửa giờ so với thói quen thức dậy lúc sáu giờ rưỡi của cậu. Cơ thể cậu được bao bọc bởi lớp lông dày và ấm áp khiến cậu muốn nằm nướng thêm. Ánh nắng mặt trời tràn vào hang động, nếu không phải đang ở trong một khu rừng nguy hiểm, cậu thực sự muốn sống một cuộc sống như vậy mà không cần phải lo lắng về thế giới bên ngoài.

Bối Bắc từ bên ngoài bước vào, mang theo một chiếc sọ thú đã được rửa sạch, đổ đầy nước. Y định dùng nó để cho giống cái rửa mặt. Bối Bắc còn hái vài quả tươi bên ngoài, vì không biết giống cái thích ăn gì nên y hái mỗi loại hai quả.

"Chào buổi sáng!" Lâm Bạch nở nụ cười chào Báo Tinh, tâm trạng vui vẻ xuất phát từ trái tim.

"#¥%... *&*" Bối Bắc đáp lại bằng ngôn ngữ Thú Nhân, y rất vui khi giống cái chủ động bắt chuyện với mình. Ngày hôm qua, Lâm Bạch hầu như không nói quá năm câu. Nghe giọng nói của giống cái vào buổi sáng sớm, dù không hiểu ngôn ngữ nhưng Bối Bắc cũng có thể đoán được ý của cậu dựa trên hoàn cảnh.

Lâm Bạch thầm nghĩ, có lẽ cậu nên học ngôn ngữ của thế giới này. Cậu tự tin vào khả năng học tập của mình, một khi đã quyết tâm, cậu sẽ nỗ lực hết mình để đạt được mục tiêu. Điều này không chỉ giúp cậu giao tiếp tốt hơn mà còn mở ra nhiều cơ hội khám phá thế giới mới mẻ này.

Lâm Bạch nhấc chăn da thú lên, chuẩn bị thay quần áo. Bộ đồ ngày hôm qua cần được giặt nên cậu chọn một bộ mới. Cậu lấy từ vali màu tím một chiếc quần jean sẫm màu, đôi boot da bò, áo len xanh đậm và qυầи ɭóŧ mới. Lâm Bạch không thường mua quần áo nhiều, chỉ dùng vài bộ cơ bản. Nghĩ rằng lát nữa sẽ cần dao để chuẩn bị bữa sáng, cậu lấy một con dao gọt trái cây cán màu đen và lưỡi bằng thép nguyên chất dài khoảng 25 cm, mua từ siêu thị.

Từ lúc giống cái đứng dậy cho đến khi cởϊ qυầи áo, Bối Bắc cảm thấy tim mình đập nhanh, hai má đỏ bừng. Y muốn nhìn nhưng lại không dám, mỗi lần liếc trộm lại thấy tim mình đập nhanh hơn. Trong đầu y hiện lên hình ảnh dáng người mảnh khảnh, đôi chân thon thả, trắng nõn, eo thon và mông vểnh của giống cái. Bối Bắc nuốt nước bọt thật mạnh, nhanh chóng quay lưng lại, cố gắng kiềm chế để không chảy máu mũi.

Cảnh tượng sinh động buổi sáng hôm nay thật sự là một thử thách đối với Bối Bắc, người vừa trưởng thành, có vóc dáng khỏe mạnh và không bị tổn thương về thể chất lẫn tinh thần. Bối Bắc vội vã chạy ra ngoài để hít thở không khí trong lành, quyết định chờ cho cảm xúc lắng xuống mới quay lại, y không muốn để giống cái thấy mình trong trạng thái như vậy, sợ rằng sẽ làm cậu bỏ chạy.

Lâm Bạch đang thay quần áo không biết rằng Bối Bắc đang phải chịu đựng sự tra tấn về cả thể xác và tinh thần. Cậu nghĩ rằng có lẽ Báo Tinh đột nhiên có việc phải làm. Sau khi thay quần áo, cậu gấp chăn da thú gọn gàng và để vào góc, cất bộ đồ mặc hôm qua sang một bên để chuẩn bị giặt sau khi ăn sáng.

Khi Bối Bắc trở vào, Lâm Bạch đã dọn dẹp xong. Nhìn thấy trang phục gọn gàng và đẹp đẽ của giống cái, Bối Bắc sững sờ. Y chưa từng thấy loại quần áo như thế này bao giờ, vì trong bộ lạc của y, các giống cái thường chỉ mặc da thú. Những người có điều kiện hơn thì đôi khi đổi da động vật lấy quần áo từ các bộ lạc khác, nhưng điều này rất hiếm, vì những thứ mỏng nhẹ đó rất khó làm.

Nhìn vào chân giống cái, Bối Bắc ngạc nhiên không biết cậu đang mang gì. Hôm qua y đã để ý nhưng chưa bao giờ thấy thứ gì giống như vậy. Trong bộ lạc của Bối Bắc, chỉ khi mùa đông đến, các giống cái mới quấn lông quanh chân để giữ ấm, còn giống đực thì quanh năm chỉ mặc một lớp lông thú trên người.

"Ta đi rửa mặt đánh răng, ngươi theo ta ra suối được không?" Lâm Bạch nói, cầm theo đồ vệ sinh cá nhân và làm động tác rửa mặt để diễn giải.

Bối Bắc chợt hiểu, y chỉ vào chiếc sọ thú chứa đầy nước, ý muốn để Lâm Bạch sử dụng nước trong đó. Tuy nhiên, Lâm Bạch xua tay từ chối, cậu muốn ra suối và còn chỉ vào nước trong sọ thú, ý rằng nước đó nên để nấu ăn.

Thấy giống cái kiên định, Bối Bắc không nói thêm gì nữa và dẫn cậu ra suối.