Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 28

Nghĩ đến đây, bước chân của Phương Du càng vui vẻ hơn, khóe môi không nhịn được nở một nụ cười.

Cho dù câu cô hỏi Đàm Vân Thư không chính xác về việc hai người đang yêu nhau, thì câu trả lời đó chưa đủ rõ ràng sao? Bất luận Đàm Vân Thư nói hay làm gì thì đều tương ứng với những lời đội trưởng đã nói.

Họ thích nhau và điều đó không có gì bất ngờ.

Từng ngày trôi qua, thời tiết ở Liễu Thành càng nóng hơn trước rất nhiều. Người đi bộ trên đường mặc quần áo mát mẻ hơn, thậm chí máy điều hòa trên tàu điện ngầm cũng được bật lớn hơn trước một chút.

Phương Du xin nghỉ ở văn phòng một ngày, in vài bản luận văn tốt nghiệp tại văn phòng, rồi trở lại trường học vào chiều thứ Sáu.

Hôm nay là ngày bảo vệ tốt nghiệp của cô.

Cô đã làm luận văn của mình được vài tháng, bây giờ cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Lý Lan gần đây cũng bận rộn với công việc viết luận văn, quán trà sữa của anh Sơn cũng không nhàn rỗi, anh gấp rút đào tạo hai người mới đến. Khi Phương Du và Lý Lan đã bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp của họ ở trường, anh đã đặc biệt gọi họ đến quán trà sữa, yêu cầu những nhân viên mới pha cho họ một ly trà sữa, xem như ăn mừng họ đã bảo vệ thành công.

Phương Du không uống nhiều trà sữa, cũng không hay ăn vặt. Cũng không hẳn, hồi nhỏ cô cũng thích ăn vặt, chỉ là sau khi nhà xảy ra chuyện, cô cảm thấy lãng phí tiền bạc nên không ăn nữa. Tuy nhiên, cô và Đàm Vân Thư khác nhau, Đàm Vân Thư không ăn vặt vì tính kỷ luật của nàng, trong khi Phương Du không muốn ăn những thứ đó để tiết kiệm tiền.

Nhưng trà sữa chúc mừng của anh Sơn là có lý do chính đáng, không thể từ chối được. Sau khi nhận lấy, cô và Lý Lan đã bị anh Sơn kéo đi chụp ảnh cùng nhau.

Anh Sơn nhìn qua những bức ảnh và thở dài: "Chao ôi! Thêm hai người nữa rời đi!" Anh ấy chạm vào bộ râu của mình và nói: "Chờ thêm vài thập kỷ nữa, anh cũng có thể rời đi."

Lý Lan không khỏi bật cười: "Anh Sơn, anh đang nói đến cái chết à?"

"Chính nó, hahaha." Anh Sơn nhìn lên trời, anh ấy đang cầm một chiếc quạt sạc nhỏ trong tay. Công năng của nó tốt hơn nhiều so với chiếc quạt trong quán. "Nhìn coi hôm nay nóng quá chừng, anh thật sự không sống nổi nữa, thà chết quách đi cho xong."

Phương Du rất nhạy cảm với từ "chết", không thể chịu đựng được câu nói này, cô lập tức chuyển chủ đề và nói: "Chúc anh Sơn làm ăn phát đạt, mọi việc thành công"

"Chúc các em mọi điều tốt đẹp và có tương lai tươi sáng." Anh Sơn mỉm cười nói: "Ngày các em chụp ảnh tốt nghiệp hãy quay lại cửa hàng, anh sẽ đợi các em."

Phương Du và Lý Lan đều gật đầu đồng ý.

Hôm nay, nhiều sinh viên năm cuối trở lại trường để bảo vệ tốt nghiệp, phố ăn vặt lại trở nên nhộn nhịp.

Phương Du rất ít khi ăn đồ ngọt, cơ bản cũng không uống trà sữa, nhưng đây là trà sữa do anh Sơn đưa cho như một lời chúc mừng, cô cắm ống hút vào, mới nhấp một ngụm trà sữa, cô cảm nhận được vị ngọt.

Khi làm thêm ở quán, cô luôn pha trà sữa theo tỉ lệ có sẵn của công thức pha chế, cô chưa từng nếm thử.

Hóa ra ba phần đường là quá ngọt đối với cô.

Với Lý Lan lại là hoàn hảo, trong thời gian Phương Du uống một ngụm, cô đã uống được một phần ba.

Hai người trò chuyện và cùng nhau tản bộ, rồi đến quảng trường mà họ đã đi qua mỗi lần sau khi làm xong ở quán trà sữa.

Hôm nay trong trường có rất nhiều người chụp ảnh, hầu hết mọi người chụp nhóm hoặc là ảnh cá nhân. Lúc này rõ ràng chưa phải là tháng sáu, nhưng không khí lễ tốt nghiệp càng ngày càng nồng nhiệt. Có người cười cũng có người khóc.

Phương Du chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Đàm Vân Thư ở đây, nhưng sau khi nghĩ lại cũng thấy có lý, bởi vì Đàm Vân Thư giống như một ngôi sao trong trường.

Lúc này, Đàm Vân Thư đang được các bạn cùng lớp vây quanh để chụp ảnh nhóm. Nàng đứng ở giữa, đang khoác lên người một chiếc váy màu hoa mai khoe vòng eo, lớp trang điểm của nàng hôm nay rất thanh thoát, một sợi dây chuyền xinh xắn quanh cổ, ngoài ra còn có đôi bông tai lấp lánh treo trên dái tai.

Dù thế nào vẫn thu hút ánh nhìn và sự chú ý của mọi người.

Thời tiết nóng nực, có người che ô cho nàng, sợ nàng phải phơi nắng.

Ánh mắt của Phương Du vô tình rơi vào Đàm Vân Thư.

Họ chỉ cách nhau hơn mười mét, nhưng lại giống như cách xa vạn dặm, không có cách nào để vượt qua.

Hay ít nhất là không thể vượt qua lúc này.