Cũng may hắn nói bóng gió với Lý tam gia một chút, phát hiện ngoại trừ song nhi, thế giới này vẫn giống như xã hội cổ đại bình thường. Trình Đạc cảm thấy yên tâm.
Lý tam gia rót cho Trình Đạc một chén rượu ngon mà nhà mình không nỡ uống, nhưng Trình Đạc uống một ngụm, đã mất hứng thú với rượu này. Bởi vì để quá lâu, bảo quản ở cổ đại lại không tốt lắm, rượu này đã có chút lên men.
Vì thế Trình Đạc dùng bữa, Lý tam gia uống rượu cùng hai nhi tử của ông ta, điều này cũng giúp Trình Đạc dễ dàng tìm hiểu tin tức.
Tuy nhiên Trình Đạc phát hiện, Lý tam gia dường như muốn giấu giếm hắn điều gì đó, bởi vì mỗi khi Lý Đại Tráng và Lý Nhị Ngưu muốn nói cái gì, đều bị Lý tam gia tìm chủ đề khác chuyển đi.
Trình Đạc cũng không vội, dù sao hắn cũng không tiền không thế, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là sức lực của bản thân, cho dù Lý tam gia có ý đồ xấu muốn bán hắn làm cu li, thì cũng phải nhìn xem ai có bản lĩnh mua hắn.
Trình Đạc không sợ xiềng xích ở thế giới này, năng suất sản xuất ở cổ đại rất thấp, bên trong gang có càng nhiều tạp chất, độ cứng bị giảm, độ dẻo cũng càng thấp. Đối với một người có sức mạnh hệ dị năng giả như hắn mà nói, có thể thoát ra một cách dễ dàng.
Cơm nước xong, Trình Đạc phát hiện quần áo dơ của mình đã được giặt sạch, treo lên phơi khô, Tam nãi nãi thấy hắn nhìn chằm chằm quần áo được treo lên, cẩn thận giải thích: “Ta giặt sạch ba lần, có một số chỗ thật sự không tẩy ra. "
Trong lòng bà ta thực ra rất tò mò về xiêm y của Trình Đạc, không biết được làm từ loại vải gì, đặc biệt là cái áo ngoài kia, khi nhấc lên còn phát ra tiếng “Bạch bạch". Làm cho bà ta giật mình chính là đường cắt và đường khâu của quần áo kia, quy quy củ củ, không thiếu một châm, đoán chừng chỉ có tú nương tốt nhất trên đời này mới làm ra được.
Tam nãi nãi chỉ là một nông phụ bình thường, đời này nơi xa nhất từng đi chính là sườn núi cách thôn Dương Nhi hai mươi dặm đi nửa ngày đường, thậm chí cũng chưa từng đến huyện thành.
Bởi vậy tuy rằng quần áo của Trình Đạc kỳ lạ, nhưng bà ta chỉ tưởng là kiểu dáng này được lưu hành ở địa phương khác, hơn nữa bà ta cũng cảm thấy trước khi gia đình Trình Đạc bị lũ lụt, chắc hẳn hắn phải là công tử của gia đình giàu có.
Trên người Trình Đạc có khí độ mà loại người trong thôn không có, cách nói chuyện cũng không giống, ngẫu nhiên nói ra mấy từ mà bà ta không hiểu.
Dạng gia thế như thế nào mới có thể để hậu bối học văn lại học võ, Tam nãi nãi không dám tưởng tượng. Nhà bọn họ vì muốn đưa một tôn tử đi vỡ lòng đã vô cùng phát sầu, bây giờ Thiết Đản đã tám tuổi họ còn chưa hạ quyết tâm đưa đi, vì sao, vì nghèo!
Nhưng thật ra đường kim chỉ trên quần áo của Trình Đạc, Tam nãi nãi cảm giác có chút quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng bà ta không dám hỏi, bà ta sợ Trình Đạc không vui sẽ động thủ với mình.