Xuyên Đến Cổ Đại Làm Thợ Săn

Chương 14: Trình Đạc hóa đá

Mặc dù sau khi xuống núi phát hiện có vẻ những thôn dân này cũng giống như vậy, nhưng dưới tình huống có điều kiện, Trình Đạc vẫn thích sạch sẽ.

Khi tắm rửa, Trình Đạc thuận tiện gội sạch đầu tóc, cảm giác trên người lập tức nhẹ hơn rất nhiều. Hắn ném quần áo dơ sang một bên, chuẩn bị cơm nước xong lại giặt.

Cơm chiều là con gà rừng do Trình Đạc mang đến được hầm trong một nồi lớn gồm củ cải, cải bắp, các loại rau dưa khác, còn có một chén trứng gà xào, một chén đậu nành nhắm rượu xào, món chính là một thứ gì đó đen tuyền giống như bánh ngô.

Lý tam gia xấu hổ mà lộ ra hàm răng đen: “Trong thôn chỉ có được điều kiện như vậy, khiến khách nhân chê cười."

Nếu Trình Đạc không nhìn thấy món Tam nãi nãi nấu mang sang bàn cách vách, có lẽ hắn sẽ cho rằng Lý tam gia keo kiệt. Nhưng hắn nhìn thấy, cho nên biết Lý tam gia nói thật, gia đình này đã dùng thành ý lớn nhất để chiêu đãi hắn.

Tam nãi nãi hầm một con gà rừng, hắn dám chắc phần lớn bộ phận của con gà đều ở trong chậu sành này của bọn họ. Hơn nữa bàn cách vách không có trứng gà xào hay đậu nành nhắm rượu, chỉ có một đống dưa muối đen tuyền, cũng không có món chính giống như bánh ngô này.

Trình Đạc biết thứ bọn họ ăn chính là bã đậu còn dư lại sau khi ép đậu nành lấy dầu, làm thành bánh bã đậu, chính là thứ cuối cùng hắn đã ăn trong sơn động. Thứ đó có thể cất lâu, nhưng để lâu rồi sẽ cứng, hơn nữa có vị tanh, mấu chốt là nó không có dinh dưỡng gì.

Trình Đạc nhớ đến nữ nhân và hài tử ở phòng cách vách, cầm đũa lên gắp hơn phân nửa chén thịt, còn cầm vài cái bánh ngô đen, sau đó đưa cho Lý Đại Tráng, vẻ mặt tự nhiên mà phân phó: “Cầm sang cách vách cho bọn họ ăn đi."

“À.” Lý Đại Tráng căn bản không dám từ chối, nhận lấy chén liền vội vàng rời khỏi bàn.

Lý tam gia và Lý Nhị Ngưu đồng thời sửng sốt một chút, sau đó Lý tam gia gật gật đầu, trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn lộ ra một chút ý cười. Một người mềm lòng với nữ nhân và hài tử như vậy, không đến mức là người xấu.

Theo tín hiệu của Lý tam gia, Lý Nhị Ngưu đưa chén của mình cho Trình Đạc, sau đó bản thân lại đi vào phòng bếp lấy một cái khác.

Trình Đạc ăn đồ ăn, hỏi Lý tam gia: “Vừa rồi ta nhìn thấy trong nhà các ngươi còn có một người nam nhân, sao hắn ta không tới ăn?”

Lý tam gia nghĩ nghĩ, "Khách nhân nói chính là tức phụ của Đại Tráng? Hắn không phải là nam nhân, hắn là một song nhi."

Lần này đổi lại là Trình Đạc sửng sốt: "Song nhi?"

Lý tam gia thấy Trình Đạc thực sự không biết, cho rằng hắn làm hòa thượng ở trong miếu một thời gian dài nên không có ai nói qua với hắn, vì thế cẩn thận giải thích sự khác biệt giữa song nhi và nam nhân. Nói một cách đơn giản chính là vóc người song nhi nhỏ hơn nam nhân, sức lực không bằng nam nhân, nhưng có một nốt ruồi giữa mày, hơn nữa quan trọng nhất, song nhi có thể sinh hài tử.

Trình Đạc hóa đá.

Hắn chỉ cho rằng chính mình đã xuyên qua, nhưng không ngờ tới còn xuyên đến một thế giới kỳ quái như vậy, nam nhân có thể sinh hài tử, đừng nói còn có yêu ma quỷ quái gì nữa nhá?