Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Tập Đoàn Bé Cưng

Chương 38: Đây là gối ôm nhỏ của Mộ Mộ

Chỉ là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lê Minh ôm Rồng con chỉ để ý tình huống của Đồng Già, không nhận ra được biến hóa lạ thường này.

Rồng phụ trách của Đồng Già đã tới, tự giác tiếp nhận cấp dưới.

Lê Minh đứng dậy ôm nhóc con lùi về sau vài bước.

Nhìn họ kiểm tra đo lường, đơn giản dùng vài câu kể lại chuyện vừa xảy ra, còn tình huống cụ thể ra sao, cứ xem thiết bị giám sát là biết, sau đó hắn xoay người đi đến chỗ bục cao.

Tinh thần lực của Lê Minh ở tộc Rồng Bạc cũng thuộc hạng mạnh nhất nhì, địa vị cũng rất cao.

Rồng phụ trách Trung Tâm Tinh Thần Lực vừa cung kính vừa nhịn không được ngó xem Rồng đen nhỏ trong ngực Lê Minh.

Chờ đến lúc Lê Minh ra ngoài, đầu Rồng này vẫn chưa thu hồi ánh mắt.

Đồng nghiệp đứng cạnh cũng không khác gì, đến lúc này mới tranh thủ nhìn thoáng qua thiết bị kiểm tra.

“... Hả? Không phải vừa rồi đã đạt đến mức giới hạn sao? Sao đột nhiên lại giảm xuống nhiều thế? Đã về phạm vi có thể kiểm soát rồi này?”

“Á! Đúng thật, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ thuốc ức chế mới thần kỳ dữ vậy sau? Cũng không đúng, nói mới chứ thuốc này đã dùng một thời gian rồi mà.”

Rồng Bạc Đồng Già nằm trên mặt đất, ngủ say như thể đã trải qua nhiều năm đau khổ, cuối cùng cũng có một giấc mơ đẹp.

Lê Minh mang theo Rồng con trở về, nhấc bộ quân phục của mình lên.

Hắn đặt Rồng con bên cạnh.

Vừa chỉ vào bục cao, vừa nói:

“Lần sau không được nhảy xuống như vậy nữa, hiểu chưa?”

Rồng con hơi đuối sức, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo, phát ra vài tiếng ‘ngao’ đáp lại, rồi cẩn thận đẩy cái gối nhỏ gần đó lại gần.

Rồng đen nhỏ luôn sợ người hơi thẳng lưng lên một chút, chớp chớp đôi mắt to, mềm mại: “Ngao.”

Nhìn xem, Mộ Mộ đã trông chừng món đồ này rất cẩn thận đấy!

Cái gối nhỏ tinh xảo được bảo vệ rất kỹ, trước khi được Rồng con đẩy đến, bé còn chưa hề chạm vào.

Lúc này, đôi mắt to sáng lên, vui vẻ nhìn Lê Minh, rồi lại hơi khao khát nhìn gối nhỏ mềm mại, nhưng rất nhanh Rồng con lại ngẩng đầu lên, lén lút làm nũng, cố gắng chứng tỏ sự hữu ích của mình.

Kỳ diệu thay, Lê Minh ngay lập tức hiểu được ý của Rồng con, ngón tay của hắn hơi khựng lại.

Cổ họng chợt cảm thấy nghẹn ngào.

Đây là món đồ chơi vớ vẩn ta tìm đại cho con, không phải thứ gì quan trọng, không cần phải để ý đến vậy.

Nhưng những lời này không sao nói ra được.

Lê Minh cười nhẹ.

“Mộ Mộ giỏi lắm.”

Hắn nhét gối nhỏ tinh xảo xuống dưới chân Rồng con, thấy Rồng con vô thức ấn hai vuốt nhỏ lên gối ôm mềm mại.

Cực kỳ thích, nhưng không dám cử động.

Lê Minh nghiêm túc nói.

“Từ nay về sau cái này là của Mộ Mộ.”

“Ngao?”

Rồng con mờ mịt nghiêng đầu, lại dẫm dẫm gối ôm nhỏ.

Một lát sau, bé mới hiểu.

“Ngao!”

Đôi mắt của Rồng đen nhỏ lập tức sáng lên, cúi đầu nhìn gối nhỏ tinh xảo mềm mại, sờ sờ thêm vài lần, rồi ôm chặt vào lòng, mặc dù hơi đuối sức, nhưng vẫn vui vẻ ôm cái gối nhỏ, lăn qua lăn lại bên cạnh phụ huynh Rồng.“Ngao ~ ngao!”

Rồng con ôm lấy gối nhỏ, dụi vào bên cạnh Lê Minh, ngẩng đầu lên, vui vẻ gọi hắn.