Hơn nữa động tác quá mức thành thạo.
Cứ như đã trải qua vô số lần nguy hiểm, bị doạ sợ đến mức hình thành bản năng trốn chạy.
Còn nhát gan đến mức không dám nhìn thẳng vào hắn.
Tình huống này khó mà khiến Lê Minh không nghĩ nhiều – Trong vũ trụ, tộc Rồng vốn sở hữu bộ gen rất ưu tú, vô cùng mạnh mẽ, là sự tồn tại trên đỉnh cao.
Nhưng cũng vì quá mức ưu việt, nên đã xuất hiện một số thế lực ngầm trong tộc Rồng đang âm mưu làm gì đó.
Theo lý mà nói, những con chuột cống bẩn thỉu đó sẽ không dám hành động công khai, cũng không thể nào ném một con non vô cùng hiếm hoi đối với cả tộc đàn ở ngôi sao khỉ ho cò gáy kia.
Quá kỳ lạ.
"Phân đội 45, đã tìm thấy con non, chuẩn bị quay về, cân nhắc tình hình thân thể con non, dự kiến thời gian đến cảng là sau mười hai giờ vũ trụ."
Lê Minh liên lạc với tàu vũ trụ của Phân đội 45.
"Đã rõ."
Bên kia rất nhanh đã có người hồi âm.
"Đã thăm dò được con non thuộc chủng tộc nào chưa? Mày xem thử có thuận đường ghé ngang đó không? Đưa con non về giúp người ta luôn đi!”
Vẻ mặt Lê Minh kỳ quái.
"Rất… thuận đường.”
"Không phải thuận đường bình thường, bọn mày không tưởng tượng được nó thuận đường đến mức nào đâu."
Người phụ trách liên lạc chính là Tùng Hi có tính tình khá dễ chịu trong đám Rồng Bạc.
Anh ta khó hiểu nhướng mày.
“Sao cơ?"
"Tùng Hi, tao nhặt được Rồng con."
Loại mà trốn trong bóng tối, không thò đầu ra là mất con mẹ nó hút luôn ấy!
Đầu dây bên kia bộ đàm: "..."
"Hả?"
Cùng lúc đó.
Ngôi sao hoang tàn vốn cách hành tinh thường trú của tộc Rồng Xanh Hungary không xa, thậm chí còn gần hơn cả tộc Rồng Bạc Saxon.
Khoảng nửa giờ vũ trụ trước, bọn họ nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.
Mức độ cảnh báo trong hệ thống trực tiếp bị kéo lên tối đa.
Hiện tại, nội bộ tộc Rồng Xanh Hungary đang tiến hành điều tra các manh mối liên quan.
Tộc trưởng đời trước của bọn họ vừa mới từ chức, xách vali, làm chuyến du lịch quanh các hành tinh. Tộc trưởng vừa nhậm chức Chư Huyền có thể xem là con Rồng tương đối trẻ tuổi trong tộc, nếu không có gì bất ngờ, cái ghế tộc trưởng của anh ấy sẽ kéo dài hàng ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn, biết đâu có thể sống đến sinh nhật ba nghìn tuổi.
"Tìm được nguyên nhân chưa?"
Chư Huyền đeo kính gọng nửa viền, bình tĩnh đứng một bên, nhìn tín hiệu cầu cứu màu đỏ tràn ngập màn hình.
"Vẫn chưa ạ, tộc trưởng, chúng tôi vẫn chưa rõ là ai, và người đó dùng cách nào kích hoạt được cảnh báo cầu cứu cấp cao nhất trong tộc Rồng Xanh của chúng ta."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, toạ độ gửi tín hiệu ở gần một ngôi sao hoang tàn đúng không?"
Đầu ngón tay trắng bệch của Chư Huyền đẩy gọng kính trên sống mũi, tộc trưởng Rồng Xanh trông rất trầm ổn, là kiểu Rồng sẽ không bị bất kỳ chuyện gì làm ảnh hưởng đến phán đoán.
"Tàu vũ trụ của tộc chúng ta ở gần đó nhất đã đến chưa?"
"Vẫn chưa ạ, tàu gần tín hiệu cầu cứu nhất cũng cần một tiếng rưỡi nữa mới đến nơi được."
"Nhưng tộc trưởng yên tâm, chúng tôi đã tăng ca toàn diện kiểm tra một lượt, trừ cảnh báo này ra, trong tộc không phát hiện bất kỳ dấu hiệu bất thường nào."
Từ khi cảnh báo được kích hoạt đến nay mới chỉ nửa giờ trôi qua, bọn họ đã lật hết tất cả các hệ thống cảnh báo của tộc lên kiểm tra một lần, không thể không nói, hiệu suất cỡ này đúng là quá mức dữ đội.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Chư Huyền hơi thả lỏng, cuối cùng cũng nở nụ cười, trên khuôn mặt ôn hoà tăng thêm mấy phần khôn khéo.