"Chắc chắn là chị không thích Ninh Ninh và chị bắt đầu gây rắc rối cho Ninh Ninh ngay khi vừa trở về.
Để tôi nói cho chị biết, tôi không quan tâm chị có phải là chị gái ruột của tôi hay không, tôi sẽ không bao giờ nhận chị, trong gia đình chúng ta chỉ có một đại tiểu thư là Ninh Ninh. "
Cố Bỉnh Duệ trở nên tức giận khi nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Vân Phù Sanh.
Vân Phù Sanh bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn cậu: "..."
Cậu thiếu niên này sợ không phải có tật xấu đi? Cô thật đúng là không hiếm lạ bị hắn kêu tỷ tỷ.
"Cố Bỉnh Duệ, con đang nói cái gì vậy? Ninh Ninh là tiểu thư nhà họ Cố, Phù Sanh cũng vậy. Nếu con không nhận cô ấy thì cứ dọn ra ngoài sống tự lập đi!"
"Mẹ! Con là con ruột của mẹ, mẹ muốn đuổi con ra ngoài sao?" Cố Bỉnh Duệ nhìn về phía An Hạ.
Cậu không tin mẹ thực sự muốn đuổi con ruột của mình ra ngoài.
"Phù Sanh là con gái ruột của ta, cũng là chị gái ruột của con. Nếu con không nhận chị gái, vậy thì con không còn là con trai của ta nữa."
Lời nói của An Hạ khiến Cố Bỉnh Duệ tức giận đến đỏ mắt. Cậu muốn đóng sầm cửa đi ra ngoài, nhưng lại lo lắng Vân Phù Sanh sẽ dụ dỗ mẹ mình.
Cậu chỉ có thể tức giận đứng sang một bên, trừng mắt nhìn Vân Phù Sanh.
“Phù Sanh, chiếc vòng tay này có vấn đề gì sao?” An Hạ không nghĩ Vân Phù Sanh là người thích những thứ này.
Lại nghĩ tới những lời trước đó Cố Thiên Diệu nói với mình, tức khắc cảm thấy cái vòng ngọc này có chút phỏng tay, nhìn về phía Vân Phù Sanh hỏi.
"Có một chút vấn đề nhỏ, con có thể xem trước được không?" Vân Phù Sanh không để ý tới Cố Bỉnh Duệ, nhìn An Hạ ngầm trả lời.
An Hạ vội vàng đưa chiếc vòng tay cho Vân Phù Sanh. Vân Phù Sanh dùng linh lực cảm ứng một chút, thở dài.
Quả nhiên là như vậy!
Chẳng trách, cô cảm thấy âm khí không đúng, chiếc vòng tay chỉ bị nhiễm âm khí, nhưng trong vòng tay lại không có quỷ.
"Đừng kích động nữa, người yêu của ngươi không có trong vòng tay. Nếu ngươi quá kích động, âm khí sẽ mất khống chế. Nếu ngươi làm tổn thương người khác, đó sẽ là nghiệp chướng của ngươi."
Chiếc vòng tay trong túi của Vân Phù Sanh bay ra, và Vân Phù Sanh đã chộp lấy nó, mặc dù chiếc vòng tay vẫn còn vùng vẫy nhưng nó không thể thoát khỏi tay Vân Phù Sanh.
"Cái này. . . " An Hạ cùng Cố Cẩm Ninh hiển nhiên bị dọa sợ, thân thể cứng ngắc không dám động đậy.
"Hai chiếc vòng tay này vốn là một đôi, được chôn cùng một thiếu nữ cách đây hàng nghìn năm và cũng là vật tượng trưng cho tình yêu giữa cô ấy và người yêu.
Nó đã bị một kẻ cướp mộ đánh cắp cách đây không lâu. Hôm nay tôi tình cờ thấy chiếc vòng tay này. Người bán hàng nói rằng chiếc còn lại là do một cô bé chạc tuổi tôi mua đi mất, tôi còn chuẩn bị đi tìm, không ngờ lại bị cô mua."
Vân Phù Sanh đem hai chiếc vòng tay đặt lại cùng nhau, nhìn về phía Cố Cẩm Ninh, thân thể Cố Cẩm Ninh bỗng nhiên cứng đờ.
"Phù Sanh, con nói chiếc vòng tay này là vật chôn cất từ
ngàn năm trước?" An Hạ trợn mắt.
"Ừ." Vân Phù Sanh gật đầu.
“Bồi, vật bồi táng? Con, con không biết, con không phải cố ý mua vật bồi táng tặng cho mẹ.” Cố Cẩm Ninh vừa nghe là vật bồi táng, càng thêm sợ hãi.
Ban đầu là do các bạn cùng lớp nói, họ tìm thấy những thứ tốt ở phố đồ cổ.
Cho nên cô muốn thử xem có thể tìm được thứ gì để mua cho An Hạ không.
Không ngờ hóa ra lại là vật bồi táng!