Trong phòng khách, Cố Hàn Tùng sau khi ăn một ít bánh ngọt, liên tục khen ngợi.
“Lê Lê à, bánh que ngào đường cháu mang cho cậu lần trước, cậu cảm thấy đã là món ngon nhất rồi, nhưng cái cháu làm hôm nay……” Cố Hành Tùng nhìn chằm chằm chằm bánh bao chỉ trên tay suy nghĩ cái tên.
Mợ ở bên cạnh vội vàng mở miệng cười nói, “Bánh bao chỉ, vừa nói với anh rồi mà vẫn không nhớ được!”
“Đúng, đúng, chính là chính là bánh bao chỉ thật sự quá ngon luôn, mềm dẻo thơm ngọt!”
Ông cụ Cố và bà cụ Cố nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của con trai cả, liếc mắt nhìn nhau, không chịu nổi mất mặt như vậy đâu!
“Anh ăn ít thôi, tí nữa không ăn được sủi cảo đâu!” Ông cụ Cố cuối cùng cũng không nhịn được nói một câu.
Cố Hàn Tùng nghe thấy lời của cha, lại nhét thêm một cái vào miệng, “Cái cuối cùng!”
Lúc này, Sở Vân Triệt và Tiểu Lý mỗi người bưng hai bát sủi cảo đi vào.
“Ăn sủi cảo thôi!”
“Ừ, sủi cảo này nhìn thôi đã đói rồi!” Cố Hàn Tùng đỡ hai người già ngồi vào bàn trước, rồi mới tự mình ngồi xuống.
“Cần trợ giúp không?” Cố Lê hỏi.
“Không cần, em ngồi ăn trước đi, bưng một chuyến cuối cùng là xong rồi!” Sở Vân Triệt xoay người lại đi vào bếp.
Những người khác đều đang quan sát, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng vẫn cảm thấy Cố Lê gả cho người đàn ông này rất tốt.
Cả nhà vừa ăn sủi cảo vừa trò chuyện, nội dung chắc chắn là đều khen ngợi tài nấu nướng của Cố Lê!
Tuy mấy người đã ăn không ít bánh ngọt, nhưng sủi cảo rất ngon, không nhịn được lại ăn thêm không ít.
Cuối cùng kết thúc bữa tối với mỗi người một bát canh sủi cảo.
Sau đó tập thể ra khỏi phòng, tự tìm việc để làm.
Nhìn thời gian không còn sớm nữa, đoàn người ông bà lúc này mới về nhà cậu, Cố Lê mang cho bọn họ một ít các loại bánh ngọt, rồi mới bắt đầu chia thuốc viên đã vê xong.
“Ông, cậu, đây là cho hai người, mỗi ngày ba lần uống sau bữa ăn.”
“Bà, đây là của bà, thuốc uống một ngày ba lần, thuốc bôi này cũng vậy, cháu tự làm đó, bà cứ yên tâm sử dụng.”
“Mợ, đây là của mợ, thuốc viên uống mỗi ngày một lần, thuốc bôi thì một ngày ba lần, dùng hết thì cháu lại làm cho mọi người.”
“Tiểu Lý, đây là cho anh, phải thật khỏe mạnh, mới có thể thay em ở bên cạnh chăm sóc ông bà tốt hơn được, nhận lấy đi!”
Mấy người nhìn chai chai lọ lọ trong tay, vui vẻ vô cùng.
“Lê Lê thật là hiếu thảo mà! Đúng là đứa trẻ ngoan!” Trong lúc nói chuyện, hốc mắt của bà cụ Cố đều đỏ hết cả lên, tuy chưa tìm được con gái, nhưng bà đã cảm nhận được sự ấm áp của áo bông nhỏ từ trên người cháu gái.
“Bà nó, việc vui mừng, Lê Lê à, ông chắc chắn sẽ uống đúng giờ, ông còn đang chờ ôm chắt trai đấy!” Ông cụ Cố chờ mong nói.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bụng của Cố Lê.
Cô vô thức sờ xuống, “Nếu có thì chắc chắn sẽ nói cho mọi người biết đầu tiên!”
“Được, được, để mợ trông cho cháu!” Ngô Thiến Như vỗ ngực nói.
“Cảm ơn em gái Lê nhé, anh vậy mà cũng có!” Tiểu Lý quả thực không ngờ được, rất kích động cũng rất kinh hãi, “Em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho thủ trưởng!”
Nói rồi còn chào kiểu nhà binh!
Cố Lê cười gật đầu, cô đương nhiên tin tưởng, mấy hôm nay cô cũng đã nhìn ra, Tiểu Lý là người chịu khó và cẩn thận, có người như vậy ở bên cạnh ông bà, cô quả thực có thể yên tâm đôi chút.
Cố Lê và Sở Vân Triệt vừa tiễn bọn họ ra sân quay về, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Tới đây!”
Cửa vừa mở, chỉ thấy các chị dâu ai nấy đều đang bưng bát cũng có, xách giỏ nhỏ cũng có.
“Các chị dâu bàn bạc sẵn rồi cùng tới ạ?” Cố Lê cười nói.
Thấy trên mặt bọn họ đều là nụ cười hài lòng, chắc hẳn hôm nay người trong nhà có lẽ đều đã ăn no căng.
Nhưng điều cô không biết là, hôm nay người sống ở nhà tập thể đều hoặc ít hoặc nhiều ngửi được mùi thơm mặn mòi bá đạo xộc thẳng vào mũi, có một số đứa bé còn thèm đến mức chảy cả nước miếng cơ!
Lòng lợn kho đã trở thành một món ngon vô cùng đặc sắc của bộ đội thành phố Tế, đương nhiên đây là để sau hãy nói!
“Đây không phải đều là ăn ý sao, vừa ra cửa đã gặp được trên đường rồi!” Tống Liên dẫn đầu mở miệng.
“Em Lê, em nếm thử của nhà bọn chị nấu xem, mùi vị có ổn không?” Tào Tĩnh trực tiếp đưa bát lên.
“Phải đó, mấy người nhà chị ai cũng hết lời khen ngợi món lòng kho này, nói còn ngon hơn cả thịt lợn nữa!” Tôn Hiểu Tuyết vui tươi hớn hở đưa giỏ của mình về phía trước.
Kỹ năng nấu nướng của chị ấy vẫn luôn không tốt lắm, lần này cuối cùng cũng đã lấy lại thể diện, có loại cảm giác nở mày nở mặt.
Trước khi chị ra ngoài, anh nhà chị ấy còn nói với chị ấy, bữa tối nay đã ăn nhiều, chờ chị ấy trở về phải làm chít vận động tiêu hóa, người trưởng thành chắc chắn đều biết là cái gì rồi!
Chị ấy thật sự vui lắm luôn!
Càng vô cùng cảm kích Cố Lê hơn.
“Các chị dâu mau vào đi!” Cố Lê bảo mọi người vào sân.
Cố Lê sao có thể cần đồ của họ.
Cô đi vào bếp, lấy đũa và bát ra, gắp món kho các chị dâu mang tới mỗi loại một miếng.
“Chị dâu Chu, cái này của chị có thể bỏ thêm chút muối nữa!”
“Chị dâu Lưu, cái này của chị có thể múc ra sớm hơn chút!”
“Chị dâu Triệu, của chị có thể bỏ bớt đi một ít muối!”
……
Cố Lê vừa ăn vừa nhận xét, còn đưa ra đề nghị cải tiến.
Mọi người ai nấy đều để tâm nhớ kỹ.
“Được rồi, phần còn lại các chị bưng về đi, em và Vân Triệt hai người cũng không ăn nổi nữa, để lâu bị hỏng thì tiếc lắm!”
Các chị dâu vừa muốn mở miệng, Cố Lê lập tức nói.
“Em là người sẽ khách sáo với các chị sao? Lần đầu tiên người trong nhà chắc chắn không đủ ăn, để cho bọn họ ăn, em muốn ăn thì sẽ tự nấu, có điều các chị dâu ngược lại có việc rồi!”
“Việc gì? Có phải là cuốc đất không? Cuốc đất ở đâu?” Triệu Ni giành hỏi.
“Mảnh đất bên cạnh nhà em, tổ chức đã duyệt cho em sử dụng, em lấy để trồng một số thảo dược, có khoảng hơn 10 mẫu, còn phải làm phiền các chị dâu rồi!” Cố Lê nói tóm gọn.
Mọi người vừa nghe, hận không thể cầm cuốc xuống ruộng ngay bây giờ.
Hơn 10 mẫu đấy, cơ thể này của em Lê chắc chắn không được, nhưng bọn họ thì có thể!
Tuy rằng hiện tại tùy quân chỉ có một phần đất trồng rau, nhưng đều là người từ nông thôn đi ra, làm việc nhà nông vẫn rất dễ dàng.
“Em Lê, ngày mai chúng ta bắt đầu hả?” Tống Liên hỏi.
Cố Lê nghĩ ngày mai chỉ chờ Trì Yến tới, chắc là được.
“Được, vậy sáng mai các chị dâu không có việc gì, ăn cơm đưa con đi học xong thì qua đây!”
“Các chị chờ chút, hôm nay em làm chút bánh ngọt cho ông bà, mang cho các chị một ít!”
Nói rồi liền chạy về phòng khách.
Sở Vân Triệt vậy mà đã gói sẵn hết cho cô rồi.
Mỗi loại không nhiều lắm, chủ yếu cho mọi người nếm thử.
“Cảm ơn chồng, trở về khen thưởng anh!” Cố Lê nói xong liền bưng ra ngoài!
Lời muốn từ chối của các chị dâu còn chưa kịp nói ra, người đã cầm đồ quay lại rồi!
“Em Lê, sao các chị dâu có thể cứ ăn đồ của em suốt được chứ!”
“Phải đó, đồ ăn bọn chị cầm tới cho em, em cũng không nhận!”
“Bọn chị không thể nhận!”
Cố Lê còn lâu mới nghe bọn họ nói, tuy rằng biết bọn họ đều là thật lòng.
“Cầm đi ạ, khách sáo gì chứ, em có cần gì cũng sẽ mở miệng, thời gian không còn sớm nữa, các chị mau mau về nhà đi!” Cố Lê nhét cho mỗi người một gói, rồi hạ lệnh đuổi khách.
Mọi người nhìn trời đã sắp tối rồi, sau khi nói cảm ơn thì rời đi, nghĩ rằng ngày mai nhất định phải làm việc nhiều hơn chút mới được.
Cố Lê có ý này, dù sao thì sau khi tiếp xúc phát hiện mấy người họ đều khá tốt, một chút đồ ăn, cho một ít cô không hề đau lòng.
Đời sau nhân công đắt lắm đấy, không cho tí chút thì cô cũng ngại, đương nhiên tiền đề đều là xứng đáng!
Người không tốt, cô có thể còn keo kiệt hơn cả vắt cổ chày ra nước!