Sau khi tiễn người đi rồi, Sở Vân Triệt liền đi đun nước chuẩn bị tắm rửa.
Chỉ là lúc này cổng lại bị gõ vang lần nữa.
Cố Lê còn tưởng là chị dâu nào có việc quay lại cơ, nhưng không ngờ là Triệu Hằng Kiệt.
“Viện trưởng Triệu!”
Một tiếng xưng hô này, Sở Vân Triệt cũng từ trong bếp đi ra.
“Muộn vậy còn quấy rầy, chú đưa đồ cháu cần tới cho cháu đây! Còn có một bộ dụng cụ bào chế thuốc, nếu thiếu thứ gì cứ việc nói, chú sẽ dốc hết sức tìm cho cháu!”
Triệu Hằng Kiệt thấy hơi có lỗi, dù sao thì trời cũng không còn sớm nữa!
Chủ yếu là ông ấy muốn nhanh chóng lấy được dược phẩm, đồ Cố Lê cần vừa đến thì ông đã lái xe đưa tới rồi!
Đích thân tới một là vì để bày tỏ coi trọng, hai là đốc thúc một chút!
Cố Lê đang nghĩ ngày mai không có việc đây, giờ chẳng phải tới rồi sao!
Có điều đến lúc đó có thể bóc lột hai người đàn ông phụ giúp, vì thế nói.
“5 giờ chiều ngày mai chú phái người tới lấy lô hàng đầu tiên đi ạ!”
“Rượu thuốc thì phải đợi lọ rồi, đựng xong thì có thể chở đi! Ngoài ra lô tiếp theo cháu dự định cho ra thuốc tan máu bầm và trầy xước dạng mỡ bôi, còn có thể có tác dụng dưỡng ẩm, chú cần không?”
“Cần!” Triệu Hằng Kiệt trả lời không chút do dự.
Cố Lê: “......” Thực ra có thể suy nghĩ một chút!
“Được, chú vẫn chưa ăn tối phải không ạ, cháu mang cho chú ít bánh ngọt cháu làm nhé!”
Sở Vân Triệt nghe thấy liền đến phòng khách, khi đi ra đã mang theo một gói bánh ngọt.
Trong lúc này Cố Lê và Triệu Hằng Kiệt lại trò chuyện về một số loại thuốc mà hiện tại bệnh viện đang thiếu.
Nếu như Cố Lê có thể nghiên cứu bào chế, vậy thì càng tốt hơn!
Vừa nói chuyện quả nhiên lại có yêu cầu mới, chính là khan hiếm các loại thuốc hạ huyết áp và trợ tim.
Cố Lê nhớ tới thực tế Hoa Quốc (*tên gọi cũ của Trung Quốc) vào thập niên 70 đã tự chủ nghiên cứu ra thuốc hạ huyết áp số 0, cô dự định nghiên cứu một chút, có thể đưa vào sử dụng ở đây, về phần thuốc trợ tim, cô có thể lấy ra nhiều hơn một chút, đến lúc đó chọn một loại phù hợp về mọi mặt để cung cấp cho bệnh viện quân khu.
“Tiểu Cố à, kỹ thuật bào chế thuốc của cháu cao như vậy, y thuật chắc chắn không tồi nhỉ, có hứng thú tới bệnh viện làm việc không? Tất cả đãi ngộ đều tốt!” Triệu Hằng Kiệt cực lực mời gọi.
“Viện trưởng Triệu, cháu thực sự có những việc khác, không cách nào làm việc đúng giờ được, nhưng nếu như các chú gặp phải ca bệnh khó giải quyết, có thể tới tìm cháu, nếu có thể chữa thì cháy chắc chắn vì nghĩa không thể chối từ!” Cố Lê uyển chuyển từ chối.
Triệu Hằng Kiệt biết cô là thật sự không muốn, cũng đã đồng ý với Cố Hàn Tùng rằng không thể ép buộc, ý tưởng này chỉ có thể dẹp bỏ!
“Được, đến lúc đó chú nhất định sẽ tới tìm cháu, muộn vậy rồi chú cũng không quấy rầy nữa!” Triệu Hằng Kiệt tiếc nuối cáo từ.
“Viện trưởng Triệu, cái này cho chú, vợ cháu tự làm, rất ngon!” Sở Vân Triệt vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong ngữ khí lại có ý khoe khoang.
Triệu Hằng Kiệt còn có gì không rõ chứ, khoe khoang đấy!
Phải, vợ cậu giỏi, y thuật giỏi, nấu nướng giỏi, còn xinh đẹp nữa!
Lời này Triệu Hằng Kiệt chưa nói ra miệng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Sở Vân Triệt đã nói lên tất cả.
Sở Vân Triệt mặc cho ông ấy nhìn, còn không quên nói một câu, “Không tiễn, ngày mai nhớ phái người tới lấy thuốc!”
Chủ yếu là anh không muốn để vợ nhọc lòng quá nhiều!
Khóe miệng Triệu Hằng Kiệt giật giật, nếu không phải là đánh không lại, ông nhất định tẩn Sở Vân Triệt một trận, trông dáng vẻ thiếu đòn kia của anh đi!
“Việc quan trọng như vậy, sao tôi có thể quên được!” Triệu Hằng Kiệt lạnh lùng nói với Sở Vân Triệt, nhưng khi nhìn về phía Cố Lê lại lập tức là vẻ mặt hiền từ, “Tiểu Cố à, chú về trước đây, cháu vất vả rồi! Đi đây, không cần tiễn!”
Nói xong liền trực tiếp lên xe.
Sau khi người đi rồi, Sở Vân Triệt tiếp tục đi đun nước, Cố Lê lại chui vào phòng phía Tây, nhìn thế lọ thủy tinh và chai nhựa màu trắng đặt trên bàn, cô rất hài lòng, một cái đựng rượu thuốc, một cái đựng bột cầm máu.
Trưa mai cô sẽ chuyển bình rượu thuốc và hộp lớn bột cầm máu từ không gian đến phòng sách, dù sao thì rất nhiều thứ Cố Lê đều để ở đó, Sở Vân Triệt cũng biết, nếu không đột nhiên xuất hiện cũng không giải thích được.
Nhưng mà cô không có thời gian chiết xuất, phải đi cuốc đất, chỉ có thể đợi đến chiều Sở Vân Triệt phụ giúp, đương nhiên Trì Yến cũng chạy không thoát, có hai người này ở đây, mới là nguyên nhân tại sao vừa rồi Cố Lê dám đồng ý như vậy.
“Vợ ơi, tắm thôi!” Tiếng của Sở Vân Triệt từ trong sân truyền tới.
Cố Lê vội vàng đáp, “Tới liền!”
Sau đó chạy lon ton nhào thẳng vào lòng Sở Vân Triệt!
“Chồng, cảm ơn anh!”
Đầu Cố Lê dán vào l*иg ngực rắn chắc của anh, giọng nũng nịu nói.
Cô nhìn thấy quần áo mình cần giặt và đồ cần dùng để đi tắm đều đã được chuẩn bị đầy đủ rồi!
Người đàn ông của cô quả nhiên chu đáo mà!
“Cảm ơn thế nào? Hửm?” Giọng nói trầm thấp của Sở Vân Triệt mang theo chút khàn khàn, rất quyến rũ.
“Cùng nhau tắm?” Cố Lê ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi xinh đẹp dường như chứa đựng cả ngân hà.
Chỉ một ánh mắt như vậy, Sở Vân Triệt đã phá vỡ hàng phòng thủ!
Trực tiếp ôm người vào phòng tắm.
Chuyện kế tiếp liền thuận lý thành chương!
……
Ngày hôm sau khi Cố Lê tỉnh lại, đã sắp 8 giờ rồi!
Chắc các chị dâu sắp tới rồi, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo đánh răng rửa mặt, đến phòng khách thì phát hiện trên bàn là bữa sáng đã nấu sẵn.
Một bát canh trứng gà ấm nóng, một chiếc bánh mì rán, còn có một đĩa rau xanh.
Cô ngồi xuống bắt đầu vội vàng ăn.
Mùi vị không tồi, thật sự không biết tay nghề của Sở Vân Triệt trở nên tốt như vậy từ khi nào!
Thực ra Sở Vân Triệt chính là học được khi giúp Cố Lê nhóm lửa, cộng thêm một số gia vị Cố Lê tự điều chế, mùi vị kiểu gì cũng không tệ được.
Cố Lê rất cảm động, Sở Vân Triệt sẽ không bởi vì cô am hiểu và thích nấu cơm, thì một mực cảm thấy đây chính là công việc của cô, mà là chủ động học hỏi, để san sẻ một chút với cô.
Sở Vân Triệt vĩnh viễn làm nhiều hơn nói.
Lại là một ngày hài lòng với chồng!
Cơm nước xong, Cố Lê dùng phích nước đựng đầy một phích nước linh tuyền đã đun sôi pha loãng, đương nhiên còn bỏ thêm chút đường trắng, sau đó cầm mấy cái bát bỏ vào sọt, lại đi lấy cuốc, tìm được một cái mũ rơm trong không gian, lúc này mới ra ngoài.
Vừa khóa kỹ cửa, đã nhìn thấy các chị dâu kết bạn mà tới.
Sau đó là giọng nói trong trẻo của Triệu Ni truyền tới.
“Em Lê!”
Cố Lê vẫy vẫy tay, “Chào các chị dâu!”
“Đi thôi, chị ăn no rồi mới tới đấy!” Chu Giai nói.
Một nhóm người cầm công cụ rầm rộ đi về phía mảnh đất hoang.
Lúc này Cố Lê đang nghĩ nếu như có một số nông cụ có thể nâng cao hiệu suất thì tốt rồi!
Sao cô lại không nghĩ ra nhỉ!
Nhưng bây giờ cũng không kịp rồi!
Có điều cô đã để tâm tới chuyện này rồi!
Khi đến đầu bờ, Cố Lê phân chia công việc đơn giản cho mọi người, mọi người liền bắt đầu làm việc.
Chỉ là điều khiến mọi người kinh ngạc là, tốc độ của Cố Lê thế mà lại nhanh như vậy.
Đây, vẫn là em Lê mềm mại yêu kiều của bọn họ sao?
Tuy rằng từng nghe Tống Liên nói sức lực của em Lê hơi lớn một chút, nhưng mà động tác cuốc đất thuần thục như vậy, bội phục nha!
Vì thế càng bắt đầu cố gắng cuốc mảnh đất của mình hơn.
Cố Lê xem giờ, cách nửa tiếng đều sẽ gọi mọi người uống nước.
Khi uống được nước đường, các chị dâu lại cảm động!
Động tác trên tay càng nhanh hơn!
Hai tiếng đồng hồ rất nhanh đã trôi qua, Cố Lê thấy đã cuốc được gần ¼ rồi, tốc độ này rất được nha!
Các chị dâu là đã bán sức đó!
Vậy tiếp theo cô đã có thể đẩy mạnh kế hoạch của mình rồi!
Đúng lúc này, một chiếc xe dừng trước cửa nhà Cố Lê.