Sau khi Cố Lê nấu xong nước dùng thịt bò và nước sốt thịt bò, liền chờ Sở Vân Triệt về nhà.
Trong thời gian rảnh rỗi này, cô đi phân loại các thảo mộc còn lại trong sân, khi cô đang làm nghiêm túc thì cổng đã mở.
Sở Vân Triệt vĩnh viễn không quên được cảnh tượng này.
Cô gái xoay người ngoái đầu mỉm cười với anh dưới ánh hoàng hôn.
Cô đã được mạ viền vàng, giờ phút này chính là người anh muốn bảo vệ nhất.
“Chồng, anh về rồi!”
Giọng nói lanh lảnh của Cố Lê, khiến cho Sở Vân Triệt hoàn hồn, sải bước đi đến trước mặt cô, ôm người vào lòng, thấp giọng nói.
“Vợ, có nhớ anh không?”
Cố Lê nghe hiểu được, lời ngầm chính là anh nhớ em rồi!
Thành thật mà nói, cả buổi chiều Cố Lê vẫn khá bận, quả thực có nhớ, nhưng không nhiều!
Nhưng mà cô không thể nói đúng sự thật được!
“Nhớ chứ! Nhớ cái ôm cái hôn của chồng!”
Sở Vân Triệt hiển nhiên rất hưởng thụ lời này!
“Có cần anh giúp em không?”
“Phân loại dược liệu ư?” Cố Lê hỏi.
“Ừ!”
“Không gấp, đi ăn cơm trước đã, bữa tối ăn mì thịt bò nhé? Em sợ nấu mì sớm sẽ bị trương, cho nên đang đợi anh, anh thêm lửa cho em, chúng ta dọn cơm!”
Cố Lê nói rồi liền rời khỏi lòng Sở Vân Triệt, sau đó nắm lấy bàn tay to khô ráo ấm áp của người đàn ông đi về phía bếp.
“Chồng, sáng mai em phải dậy sớm, ngồi xe cùng các chị dâu đi lên trấn, các chị ấy đi mua lòng lợn, em mua ít rau xanh, thuận tiện gọi điện thoại.
“Gọi điện thoại?” Sở Vân Triệt thắc mắc hỏi.
Cố Lê bèn nói cho anh biết suy đoán của mình và việc cô đã quen biết Trì Yến như thế nào.
Chỉ là khi giới thiệu Trì Yế, đã lược bỏ rất nhiều, nhưng không hề giấu giếm chuyện bọn họ quen biết nhau ở chợ đen, chỉ không nói cụ thể.
“Được! Anh biết rồi, anh tìm chiến hữu ở Tô Thành hỏi thử xem có thể tìm hiểu nhiều tin tức liên quan đến Trì Yến hơn hay không, chúng ta điều tra đồng bộ!” Sở Vân Triệt đề nghị.
Điều này vừa hay trúng ý của Cố Lê nha!
“Vậy vất vả cho chồng rồi!”
“Bé yêu, không vất vả, chỉ cần em vất vả ở trên giường một chút là được rồi!”
Sở Vân Triệt sao có thể mặt không đổi sắc tim không đập nghiêm túc nói ra câu này chứ, không được rồi!
Tại sao cô luôn bị trêu!
“Mì nấu xong rồi, ăn cơm!”
Cố Lê đặt mì vừa vớt ra vào tay Sở Vân Triệt.
Sở Vân Triệt cười thấp một tiếng, không nói thêm gì nữa, anh biết vợ thẹn thùng rồi!
Cũng phải, anh phải để cô ăn cơm no trước đã, rồi mới đi ăn cô!
Bữa cơm này Sở Vân Triệt lại có sự hiểu biết mới về kỹ năng nấu nướng của Cố Lê, thịt bò mềm nhừ nhưng lại kèm theo chút dai dai, mùi vị nước dùng thơm ngon đến mức khiến người ta không nhịn được ăn rồi còn muốn ăn nữa.
“Chồng, hay là chúng ta không ăn nữa, đã là bát thứ ba rồi, em sợ anh đi ngủ sẽ khó chịu!”
Cố Lê nghiêm túc hỏi.
Một bát tô, cô ăn mấy miếng thịt, nửa bát mì đã no lắm rồi!
Tuy rằng biết sức ăn của Sở Vân Triệt lớn, nhưng hôm nay ăn nhiều như vậy cô vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Ừ, không ăn nữa, còn phải ăn món khác, sau đó vận động thì ổn thôi, vợ sẽ không khó chịu đâu!” Sở Vân Triệt thu dọn bát đũa, “Anh đi rửa bát cọ nồi, sau đó đun nước nóng tắm rửa!” Đi ngủ!
Vợ nói sáng mai phải dậy sớm, anh tranh thủ để cô ngủ sớm hơn!
Nếu như Cố Lê biết anh nghĩ gì, sẽ hỏi một câu có phải còn phải cảm ơn anh không hả!
Nhìn bóng lưng của người đàn ông, Cố Lê tái phát bệnh mê trai, đứng dậy đi ra sân, còn có một ít thảo dược chưa thu dọn xong, ngày mai giá phơi sẽ giao tới, trực tiếp phân loại đặt lên đó tiếp tục phơi nắng thì bớt việc rồi!
“Vợ, để anh giúp em!”
“Đun nước xong rồi?” Cố Lê vừa lật xem thảo dược vừa hỏi.
“Ừ, anh bỏ gỗ vào rồi, chốc chốc ngó một cái là được! Không cần canh liên tục! Em dạy anh?” Sở Vân Triệt ngoài miệng thì hỏi, nhưng đã đang quan sát học tập rồi!
Cố Lê nghĩ rằng dạy Sở Vân Triệt nhận biết một số thảo dược cũng là chuyện tốt, nếu như ra ngoài làm nhiệm vụ, còn là nơi hoang dã, gặp phải chuyện gì đó, nhận biết một số thảo dược nói không chừng có thể cứu mạng đấy!
Nhưng mà cô sẽ chuẩn bị sẵn một túi cứu thương cho anh trước khi anh ra ngoài làm nhiệm vụ, tuyệt đối sẽ không để anh lâm vào cảnh khốn cùng không có thuốc dùng.
“Được thôi, lá dài dài, kèm theo ngạnh này là……”
Hai người một người nghiêm túc giảng, một người nghiêm túc nghe, trong lúc thực hành, Sở Vân Triệt ẽ vào bếp ngó lửa.
Rất nhanh đã thu dọn xong chỗ thảo dược còn lại, nước cũng đun xong rồi!
“Vợ, anh pha nước xong rồi, em đi tắm trước, ngày mai dậy sớm, tối nay ngủ sớm chút!” Sở Vân Triệt gọi.
Cố Lê móc móc lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm rồi!
Để cô ngủ sớm chút?
Sớm nhường nào?
Hiện tại đã ngủ, trời còn chưa tối hẳn, cô cũng không ngủ được!
Kệ đi, tuy rằng buổi chiều đã ngâm mình, nhưng lại nấu cơm nên trước khi đi ngủ vẫn phải tắm rửa.
Sở Vân Triệt tranh thủ thời gian Cố Lê đang tắm, quét dọn phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp và sân một lượt, giặt luôn quần áo! Nếu như cho phép, anh muốn nấu luôn cả cơm!
Cô vợ mỏng manh mềm yếu của anh, phải được chăm sóc thật tốt, không cho làm bất cứ việc gì!
Chỉ là đáng tiếc, hình như vợ khá coi trọng sự nghiệp, anh cũng chỉ có thể lựa chọn tôn trọng cô, cô vui vẻ là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Hôm nay Cố Lê chỉ tắm một lần, nhanh hơn nửa tiếng so với bình thường, ra ngoài liền thấy Sở Vân Triệt đang quét dọn vệ sinh.
Trong lòng thầm khen, đúng là người đàn ông tốt mà!
Cố Lê quay về phòng ngủ, bỏ sẵn tiền và phiếu ngày mai cần dùng vò trong túi, chuẩn bị xong, sáng mai thức dậy là có thể đi luôn.
Bữa sáng chắc chắn không ăn được rồi, không biết các chị dâu liệu có đến tiệm cơm quốc doanh ăn hay không, nhưng cô có hơi muốn uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy rồi, cho nên chắc chắn sẽ đến, cùng lắm thì đến lúc đó tìm một cái cớ tự hành động riêng, hơn nữa cô quả thực phải đi gọi điện thoại, không phải sao!
Đã có tính toán, thì có thể đi ngủ rồi!
Lúc này Sở Vân Triệt đã đi vào!
Trực tiếp để trần thân trên, bên dưới mặc một chiếc qυầи ɭóŧ rộng, giọt nước trên mái tóc ngắn vẫn đang nhỏ xuống dưới.
Theo gò má một đường đi xuống, cuối cùng ẩn vào……
Cố Lê liền theo giọt nước kia nhìn xuống, sau đó nuốt nước miếng.
Cô, cô không kiềm chế được!
Khuôn mặt của người đàn ông này đã khiến người ta muốn phạm tội, hiện tại còn tấn công nặng ký, lộ ra dáng người đẹp không thể nghi ngờ, thử hỏi, ai, mà nhịn được!
“Chồng, sao anh lại không mặc quần áo hả!” Hại cô sắp chảy nước miếng rồi!
“Dù sao vẫn phải cởi, phiền phức! Muốn đi ngủ rồi sao?” Sở Vân Triệt nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên cơ thể nửa kín nửa hở của Cố Lê.
“Ừ, đi ngủ thôi!” Tuy rằng sớm hơn gần hai tiếng so với bình thường.
“Được!” Sở Vân Triệt đáp lại một tiếng, đi đến bên giường, tiện tay tắt đèn.
Trong bóng tối lập tức chỉ còn lại tiếng hít thở và động tác nhỏ lên giường của người đàn ông.
“Vợ, thực hiện thời gian phúc lợi mà anh tranh thủ được cho mình đi chứ!”
Ha!
Đang đợi cô ở đây đấy!
“Chồng, anh trở nên hư hỏng rồi!” Cố Lê hờn dỗi nói.
Khi còn muốn nói chuyện, cả người đã bị đè xuống rồi!
“Vợ, rõ ràng là buổi trưa đã nói, buổi tối cho anh!”
“Em xem anh chu đáo nhường nào, còn suy nghĩ đến việc em phải dậy sớm, để em đi ngủ vào thời gian bình thường, cho nên chỉ có thể sớm hơn thôi, hửm?”
“Vậy, vậy em cảm ơn anh?”
“Ừ, là phải cảm ơn, cho em cơ hội biểu hiện, tới đi!”
……
Trước khi ngủ thϊếp đi, Cố Lê có một ý nghĩ chính là, có thể đổi cách cảm ơn khác không, cái này quá phí eo rồi!
Huhuhu~