Sử trưởng Cố trừng Sở Vân Triệt một cái, lại đặt ánh mắt lên người Cố Lê.
“Cô nhóc, mẹ cháu họ Cố? Tên là Cố Yên?”
Cố Lê có thắc mắc, nhưng vẫn gật gật đầu.
Ngô Thiến Như ở bên cạnh nhìn về phía Cố Lê, hốc mắt đã đỏ rồi.
“Chú Cố, chú có ý gì?” Sở Vân Triệt cảnh giác hỏi, đồng thời còn kéo Cố Lê vào lòng mình.
“Tiểu Sở à, cô nhóc Lê, cháu xem thử bức ảnh này đi!”
Ngô Thiến Như lấy từ trong túi của Cố Hàn Tùng ra một bức ảnh, trên ảnh là một nhà năm người.
Mà cô gái trên đó tuy rằng hơi mờ, nhưng cũng nhìn ra được có bảy tám phần giống với Cố Lê!
Cố Lê hình như đã hiểu rồi!
Người này chắc hẳn là mẹ mình!
Cô vội vàng vào phòng ngủ, thực ra là đến không gian tìm được bức ảnh duy nhất mà mẹ để lại.
“Mẹ cháu và mọi người có quan hệ gì?”
Cố Lê cầm ảnh chụp hỏi.
Cố Hàn Tùng đã nhìn thấy bức ảnh trong tay cô, vừa rồi nếu như chỉ là suy đoán, vậy lần này ông hoàn toàn xác nhận rồi!
“Có thể cho ta xem thử bức ảnh trên tay cháu không?” Bàn tay run rẩy của Cố Hàn Tùng vươn ra hỏi.
Cố Lê không hề do dự, trực tiếp đặt vào tay của ông.
Nước mắt của một người đàn ông có ý chí mạnh mẽ vô thức rơi xuống, Ngô Thiến Như cũng đang lau khóe mắt.
Bọn họ đã từ trong tư liệu điều tra biết được một số chuyện của Cố Lê, biết em gái ông qua đời rồi, biết hiện tại cô chính là cô nhi mà Sở Vân Triệt từng nói trong miệng.
“Ta, ta là cậu của cháu, cậu ruột! Mẹ cháu không phải tên là Cố Yên, mà là Cố Hàn Yên, cậu là Cố Hàn Tùng, anh cả của con bé, cháu còn có một cậu hai là Cố Hàn Bách!”
“Cháu à, những năm nay để cháu chịu khổ rồi! Cháu không phải cô nhi, cháu có những người nhà như chúng ta, ông ngoại và bà ngoại cháu biết cháu ở đây, nhất định rất vui, đặc biệt là bà ngoại cháu! Những năm nay bà ấy vẫn luôn sống rất……”
Cố Hàn Tùng còn chưa nói xong, nhưng Cố Lê cũng hiểu được.
Ông không tiếp tục nói về bà ngoại, mà hít một hơi, bắt đầu kể cho Cố Lê nghe về chuyện của mẹ cô.
Năm đó em gái của ông và bọn họ bị chia cắt trong một cuộc vận độ, năm đó con bé 16 tuổi, trên người không xu dính túi, chỉ có một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó không đáng tiền, nhưng là bà nội tự tay làm, cho nên con bé vẫn luôn rất quý trong để trên người.
Nói đến đây, Cố Hàn Tùng còn thử hỏi chuyện chiếc nhẫn.
“Là cái này sao ạ?” Cố Lê lấy ra từ trong cổ, “Đây là mẹ cháu đeo cho cháu từ nhỏ đến lớn!”
“Phải, phải, chính là chiếc nhẫn này!”
Nước mắt của Cố Hàn Tùng lại bắt đầu chảy không dừng lại được.
Cố Lê đưa mắt ra hiệu cho Sở Vân Triệt, anh vội vàng vào nhà lấy một chiếc khăn mặt.
Cố Hàn Tùng lại kể tiếp.
Những năm nay bọn họ chưa từng từ bỏ việc tìm em gái, chuyện này những thế gia qua lại thân thiết với nhà họ Cố đều biết.
Cho dù biết trong thời đại và hoàn cảnh chung này, tìm một người còn khó hơn lên trời, nhưng sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Chỉ là chưa bao giờ có tin tức.
Hóa ra em gái đã sửa tên, đó có phải là bởi vì gặp phải chuyện gì hay không?
Cố Hàn Tùng không khỏi nhíu mày chặt hơn!
Sở Vân Triệt gật gật đầu với Cố Lê, Cố Lê biết những gì người trước mắt nói là thật, bọn họ chưa từng từ bỏ việc tìm mẹ.
Sở Vân Triệt từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã biết nhà họ Cố có người dì mất tích, người nhà họ Cố vẫn luôn tìm kiếm, kể cả sư trưởng Cố vốn dĩ có thể đi lên, trở về thủ đô, giữ chức vụ cao như ba anh, nhưng khăng khăng ở lại tỉnh Lỗ, chính là bởi vì chuyện năm đó Cố Hàn Yên đi lạc ở đây.
Điểm này là sau đó Sở Vân Triệt nói cho Cố Lê biết!
Cho nên lần này hai người cũng hiểu, tại sao sư trưởng Cố ngay khi nhìn thấy Cố Lê, ông mới có thể mất bình tĩnh như vậy.
Sư trưởng Cố cũng không thể làm gì trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể đợi đến lúc bữa tiệc này kết thúc, lúc này mới tới chứng thực.
“Lê Lê, cháu sẽ nhận chúng ta sao?” Cố Hàn Tùng hết sức thấp thỏm hỏi ra miệng.
Ngô Thiến Như đúng là bị người đàn ông này làm rầu muốn chết rồi!
Có thể trực tiếp hơn chút nữa không?
Bà lau lau nước mắt trên khóe mắt, mở miệng nói, “Lê Lê, cháu cứ mặc kệ cậu cháu đi, cậu mợ tôn trọng cháu, chỉ cần cháu nhớ lấy, sau này bất kể gặp phải chuyện gì, cũng có cậu mợ ở đây!”
Cố Hàn Tùng vội vàng gật gật đầu, ông chính là có ý này.
“Cậu sợ cháu bị bắt nạt, cháu không phải cô nhi!”
Cố Lê nhớ tới từ cô nhi này, nhất định là nghe được từ trong miệng Sở Vân Triệt, bởi vì cô chỉ từng nói với anh.
Cô cũng hiểu rõ đùi của nữ chính Khương Đào của quyển sách này là ai rồi!
Cái đùi này quả thực đủ thôi, tuy rằng cô bây giờ vẫn không hiểu rõ nhà họ Cố rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào, nhưng chắc hẳn không phân cao thấp với nhà họ Sở!
Chỉ là rất xin lỗi, cô tới rồi, cái đùi này nhất định phải là của cô!
“Chào cậu, chào mợ!” Cố Lê trịnh trọng gọi một tiếng, còn giật giật Sở Vân Triệt.
Sở Vân Triệt lập tức hiểu, mở miệng liền gọi, “Cậu, mợ!”
Cố Hàn Tùng liếc nhìn Ngô Thiến Như, Ngô Thiến Như trừng lại, “Mau đáp lại đi! Ừ! Cháu ngoan!”
“Cậu đây, cậu đây!”
Ngô Thiến Như vội sờ trên người, lúc này mới phát hiện không có gì cả, chỉ có một ít tiền và phiếu, trực tiếp nhét vào tay Cố Lê.
“Lê Lê, mợ không mang theo gì cả, nhưng mợ nhất định sẽ bù cho cháu!”
Cố Hàn Tùng cũng là thao tác như vậy, động tác quá gấp gáp, còn đυ.ng vào vết thương trên tay.
“Mợ, chăn cưới của bọn cháu chẳng phải là mợ chuẩn bị cho sao ạ? Đó chính là quà rồi!” Cố Lê mỉm cười nói.
Ngô Thiến Như nhớ ra rồi.
“Phải, phải, nhưng cái đó sao mà đủ, nói ra cũng thật trùng hợp, Vân Triệt là chàng trai tốt, cháu gả cho thằng bé chính là bến đỗ tốt!”
“Tốt cái gì mà tốt, Lê Lê mới 18 tuổi!” Cố Hàn Tùng lập tức nghiêm mặt!
Hiện tại nhìn Sở Vân Triệt càng không vừa mắt hơn rồi!
Tuy rằng là cậu ta giúp tìm con gái của em gái về! Nhưng ông vẫn cứ không thoải mái!
Bảo bối của nhà họ Cố bọn ông cứ thế bị sói ngậm đi rồi, hơn nữa đám cưới cũng không có, đã đăng ký kết hôn, đó chẳng phải là đã thiệt thòi cho Lê Lê sao!
Cố Hàn Tùng nghĩ như vậy, cũng nói ra như vậy.
Sở Vân Triệt vô cùng đồng tình, bày tỏ sau này trở về thủ đô nhất định sẽ làm bổ sung.
Còn nói đây đều là vì để chờ Lê Lê và bọn họ nhận nhau.
Cố Hàn Tùng ngẫm nghĩ, đúng là như vậy, lúc này sắc mặt mới tốt hơn!
“Lê Lê, bây giờ chúng ta về nhà, đi gọi điện thoại cho ông bà ngoại của cháu, nói cho bọn họ biết tin tức tốt này!” Cố Hàn Tùng cảm thấy đã quên chút chuyện gì đó! “Cháu có muốn cùng đi với cậu không?”
Cố Hàn Tùng sống ở nơi có mức độ an ninh cao hơn, không ở cùng khu nhà gia đình với bọn họ, hai nơi vẫn là có chút khoảng cách.
Cố Lê liếc nhìn Sở Vân Triệt, Sở Vân Triệt lập tức nhận được một ánh mắt chết chóc.
“Lê Lê, cháu đừng nhìn nó, nhà cháu nhất định phải nghe theo cháu!” Cố Hàn Tùng nghiêm mặt nói.
Cố Lê dở khóc dở cười, “Vân Triệt, anh đi cùng với em đi!”
Cố Hàn Tùng thấy người đã đồng ý rồi, dẫn theo Sở Vân Triệt thì cứ dẫn theo thôi!
May mà hôm nay bọn họ lái xe tới, mấy người lên xe rất nhanh đã về đến nhà.
Trên đường Cố Lê nói với Cố Hàn Tùng về một số nghi hoặc liên quan đến cái chết của mẹ, nhờ ông tiếp tục điều tra, ngoài ra ba ruột của cô là ai cũng là một bí ẩn, cũng kể thêm nhiều chuyện về mẹ, hy vọng có thể giúp ích cho việc tìm được sự thật, Sở Vân Triệt cũng đều nghe vào lòng.
“Lê Lê, giao cho cậu đi, có những manh mối mà cháu cung cấp, cậu tin sẽ dễ dàng tra hơn chút!”
Hy vọng em gái còn sống, cũng có thể giúp cháu gái tìm được ba!