Ngay khi từng món ăn sắc hương vị đầy đủ được bày lên bàn, ông cụ Sở và Sở Thiên Dật đã khen ngợi đủ kiểu.
“Lê Lê, tay nghề nấu nướng này của cháu có thể so sánh với bậc thầy quốc yến đấy!” Ông cụ Sở nhìn đồ ăn mà nuốt nước bọt.
“Đây tuyệt đối là món ăn thơm nhất mà ba từng ngửi được! Ăn vào một miếng thì cả đời khó quên!” Sở Thiên Dật cũng không chịu tụt lại phía sau mà đánh giá!
Khi món rau xanh cuối cùng được xào xong, Sở Vân Triệt cũng vừa vặn về tới!
“Rửa tay ăn cơm thôi!” Cố Lê cười vui vẻ, vội vàng gọi.
“Được, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, không cần đoán cũng biết là em nấu!” Trong ngữ khí của Sở Vân Triệt là sự cưng chiều không che giấu được.
“Tại sao?” Cố Lê thuận miệng hỏi.
“Bởi vì trước kia khi em chưa tới, chưa bao giờ ngửi thấy!” Sở Vân Triệt trả lời đúng sự thật.
Bốn người còn lại nhìn thấy dáng vẻ của Sở Vân Triệt, liếc nhìn nhau một cái.
Trước đây bọn họ một năm có thể nghe được mấy câu nói như vậy thì đã kinh khủng khϊếp lắm rồi!
Quả nhiên, vợ thơm hơn ông bà nội và ba mẹ nhiều!
“Ăn cơm, ăn cơm!” Lâm Tuệ hô.
“Ăn cơm, mùi thơm này ba không chờ nổi nữa rồi!” Sở Thiên Dật cũng tích cực hưởng ứng.
Ánh mắt của ộng cụ Sở và bà cụ Sở cũng chưa từng rời khỏi thức ăn trên bàn.
“Lê Lê vất vả rồi!” Sở Vân Triệt trước khi bắt đầu ăn trịnh trọng nói với Cố Lê!
“Ăn trước đã! Mọi người đều đói rồi! Thèm phát đói rồi!”
Cố Lê dùng đũa đũa chung gắp hai cái đùi gà cho ông bà nội, lại gắp một miếng cá cho ba mẹ, cuối cùng mới đến lượt Sở Vân Triệt, vì thế bốn người nhìn đang vui vẻ nhìn thịt trong bát, đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh.
Đồng loạt nhìn về phía Sở Vân Triệt, mấy người cười với ý xấu!
Còn cố tình khoe khoang một chút!
Cuối cùng cũng có người có thể trị được thằng nhóc này rồi!
Mà Sở Vân Triệt lại đang nghĩ mấy vị này mau mau về thủ đô đi, ở đây luôn giành giật sự chú ý của vợ anh.
“Ăn nhiều một chút, huấn luyện vất vả rồi nhỉ!”
Cố Lê cảm nhận được cảm xúc bất thường của người đàn ông, nhanh chóng trấn an.
“Em ăn đi!” Sở Vân Triệt gỡ xương cá xong mới cho Cố Lê.
Cố Lê rất nể mặt bỏ một miếng vào miệng, sao đó nhanh chóng ghé sát vào người Sở Vân Triệt, nhỏ giọng nói một câu, “Chồng đút ăn rất ngon!”
Mà một màn này dĩ nhiên không thoát khỏi mắt của ông cụ Sở và Sở Thiên Dật.
Một người nhìn khẩu hình có thể hiểu được, một người thính lực kinh người có thể nghe được.
Nhưng hai người chỉ là vừa một nhìn một nghe, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ ăn!
Quá ngon rồi!
Thậm chí có thể ăn thêm hai bát cơm!
Cuối cùng cơm mà Cố Lê vốn dĩ nấu nhiều hơn cũng thấy đáy rồi!
Đồ ăn càng là không thừa, canh cũng uống sạch bách!
Mỗi người đều ăn no đến mức bụng tròn vo!
“Lê Lê à, tay nghề này của cháu đúng là quá giỏi, bà nội ăn rất thỏa mãn!”
“Phải đó, chờ đến khi về thủ đô, cháu nấu cơm, ông nội uống với cháu một ly!”
Úi! Cố Lê mới nhớ ra không có rượu!
“Vâng! Đến lúc đó cháu uống với ông nội một ly! Hôm nay cháu quên chuẩn bị rượu cho ông rồi!” Cố Lê xấu hổ nói.
“Hôm nay không uống được, ngày mai chúng ta phải về rồi! Ông nội và ba mẹ cháu bận đi làm, haizz, muốn ở thêm mấy hôm cũng không được!” Bà cụ Sở vẻ mặt không nỡ nói.
Tuy rằng Sở Vân Triệt đã sớm nói cho Cố Lê biết ngày mai nhóm ông nội sẽ về, nhưng lúc này nghe được vẫn có chút không nỡ.
“Lúc nào Vân Triệt được nghỉ phép, bọn cháu sẽ trở về thăm mọi người! Anh ấy không được nghỉ thì tự cháu cũng có thể đến thủ đô tìm mọi người!” Cố Lê vừa nói xong, Sở Vân Triệt đã lập tức nói, “Không được! Lê Lê, em không thể bỏ anh!”
Người nhà họ Sở: “......” Bọn tôi còn ở đây đấy!
Cố Lê khẽ ho một tiếng, “Được, được!”
Sau đó cười cười với mọi người.
Lần này mấy người đã hoàn toàn yên tâm rồi nha!
“Chỉ cần con và Vân Triệt tốt đẹp, chúng ta liền vui vẻ!” Lâm Tuệ vỗ tay Cố Lê cười nói.
“Đúng vậy, gặp phải việc không giải quyết được nhất định phải nói với ông nội, ông nội chống lưng cho cháu!”
“Còn có ba!”
Cố Lê cảm thấy cả nhà đáng yêu ghê!
“Vâng, cháu nhớ kỹ rồi ạ!”
“Tốt, tốt! Ngày mai hai đứa không cần tiễn mọi người, ba cháu lái xe chở chúng ta về thẳng luôn!” Bà cụ Sở đặc biệt đề nghị, Cố Lê đang muốn hỏi đấy!
“Vậy mọi người chờ cháu một chút, cháu có đồ cho mọi người mang theo!” Cố Lê nói xong thì đi thu xếp.
Tìm một cái túi du lịch, bỏ vào hai cây nhân sâm trăm năm, bốn hộp trà, bốn hộp nước sốt thịt băm đã làm sẵn từ trước, một số đặc sản mang từ Tô Thành tới, về phần những thứ khác, cô vẫn không tiện lấy ra, chờ sau này gửi qua bưu điện vậy!
Giai đoạn này đúng lúc có quá độ.
Thu xếp xong thì nhanh chóng cầm trở lại phòng khách.
“Ông bà nội, ba mẹ, những thứ này mọi người cầm về, chờ đến nhà rồi hãy mở ra!” Cố Lê nghịch ngợm chơi úp mở.
“Được được! Bà nội giám sát họ!”
Cố Lê tranh thủ thời gian cuối cùng, tìm cơ hội bắt mạch cho bốn người, trong lòng đã nắm chắc.
Tiếp sau cô sẽ căn cứ vào tình trạng sức khỏe của từng người, chế một ít thuốc viên gửi qua, không có gì việc gì quan trọng hơn sức khỏe của người nhà.
Mà một màn này người khác có lẽ là không chú ý, nhưng Sở Vân Triệt đã nhìn thấy hết, thậm chí còn phối hợp với cô.
Tuy rằng không biết vợ muốn làm gì, nhưng anh ủng hộ là được rồi!
Thời gian không còn sớm, cả nhà quyến luyến không nỡ chia tay.
Tuy rằng thời gian Cố Lê ở cùng họ không dài, nhưng lại có cảm giác hận vì gặp nhau quá trễ, chẳng lẽ đã định trước phải trở thành người một nhà? Còn là người một nhà tương thân tương ái!
Hai người tiễn nhóm ông nội đến cổng khu nhà, nhìn ô tô hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, mới quay về.
“Đoàn trưởng Sở, đây chính là cô dâu mới của anh hả! Trông xinh thật đấy!”
“Ừ!” Sở Vân Triệt hiếm khi lên tiếng đáp lại.
Cái này đã dọa chị dâu kia giật nảy mình, chị ấy căn bản chưa từng nghĩ sẽ nhận được đáp lại!
Cũng chính là một sự việc nhỏ này, khu nhà gia đình lập tức lại bắt đầu lan truyền.
“Đoàn trưởng Sở đối xử với cô dâu bảo bối rất tốt!”
Tin tức đầu tiên truyền đi, là trông giống như thiên tiên, là truyền ra từ chỗ anh lính đứng gác cổng, dù sao thì lúc chia kẹo không thể không nói đôi câu sao?
Nhóm chiến sĩ lập thành một nhóm, ngày ngày muốn xem thử người vợ giống thiên tiên của đoàn trưởng rốt cuộc trông như thế nào!
Đương nhiên những việc này vẫn là sau này Tống Liên nói cho Cố Lê biết.
“Người vừa rồi là vợ của đoàn trưởng Lưu Phong của Trung đoàn 2, em có thể gọi là chị dâu Triệu, người khá tốt!”
“Vậy vừa rồi anh không giới thiệu một chút!” Cố Lê hỏi ngược lại.
“Không muốn, muốn mau chóng về nhà, muốn ôm em!” Sở Vân Triệt không chút thẹn thùng buột miệng thốt ra.
Cố Lê khựng bước, sau đó bước chân nhanh hơn!
Người này thật đúng là không phân biệt hoàn cảnh, lời gì cũng nói được.
Sở Vân Triệt ở đằng sau nhìn thấy bước chân vội vàng đó của Cố Lê, cong cong môi.
Vợ là thẹn thùng rồi sao?
Mặc kệ, đi nhanh hơn chút đúng hợp với ý anh!
Hai người cứ thế một trước một sau nhanh chóng về đến nhà.
Vừa vào nhà, Sở Vân Triệt liền nhanh chóng vào bếp đun nước.
Mà Cố Lê về đến phòng, trước tiên đi xem đồ mà hôm nay mẹ mang tới có những thứ gì, lại nhìn xem còn thiếu thứ gì, ngày mai cô muốn ra ngoài một chuyến, nhưng nhìn một vòng, phát hiện đồ dùng không cần mua nữa, rất đầy đủ!
Chỉ còn cần phải mua thức ăn, đặc biệt là rau củ.
Hơn nữa ra ngoài một chuyến, cô mới có thể lấy một số món đồ từ không gian ra một cách đường hoàng.
Bất kể sống ở đâu, cô đều không muốn làm mình thiệt thòi, có năng lực thì sống tốt hơn chút! Không có năng lực thì phải trở nên có năng lực!
Tóm lại từ điển cuộc đời của cô không có thỏa hiệp và ép dạ cầu toàn(*).
(*)委曲求全 - ép dạ cầu toàn: nhân nhượng vì lợi ích toàn cục
Đương nhiên, còn phải hỏi xem nơi nào có bán hạt giống rau củ, nếu trong viện đã có đất trống, vậy thì phải tận dụng chứ!
Trong không gian của cô có, nhưng lấy ra thì khó nói, cho nên sau khi tìm được có thể thay thế, trồng hạt giống ở nơi này vào không gian, cũng không lãng phí.
Khụ! Đây chẳng phải chính là khởi đầu cuộc sống ruộng vườn sao?
Nhịp sống nhanh trước kia, thật đúng là không có cơ hội này!