Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Sĩ Quan Mạnh Nhất! Sau Khi Tùy Quân Được Sủng Tận Trời

Chương 16: Không nên hôn cô sao

“Thím, đây là vị hôn phu của cháu, Sở Vân Triệt!” Cố Lê ngọt ngào giới thiệu, quay đầu nhìn về phía Sở Vân Triệt, “Đây là thím Phương, mấy hôm nay thím Phương giúp em không ít.”

“Cháu chào thím, cảm ơn thím đã chăm sóc Lê Lê!” Sở Vân Triệt lễ phép cảm ơn, “Đây là chút quà mọn, thím nhất định phải nhận lấy!”

“Ôi trời, không được, thím coi Lê Lê như con gái, chăm sóc con bé là việc nên làm, sau này cháu phải che chở con bé nhiều hơn mới được!” Thím Phương xua xua tay vội vàng từ chối.

“Thím ơi, mau nhận lấy rồi tới giúp cháu nấu cơm đi ạ!” Cố Lê khuyên.

“Để anh!” Sở Vân Triệt đặt quà lên bàn, sải bước đi vào bếp.

Thím Phương vội vàng đuổi ra ngoài, sao có thể để khách nấu cơm chứ!

“Tiểu Sở à, để thím làm là được, cháu đi nghỉ ngơi đi!”

“Thím, vừa rồi thím còn bảo cháu đừng khách sáo, cháu muốn ở bên Lê Lê nhiều hơn!” Sở Vân Triệt rửa tay xong, vừa xắn tay áo vừa nói.

Được!

Thím Phương cảm thấy chưa ăn cơm mà đã có chút no rồi!

Cố Lê cũng cúi đầu cười trộm, sao cô lại không phát hiện người đàn ông này biết thả thính biết nói chuyện vậy nhỉ!

“Được, được, hai người các cháu có cần gì thì cứ gọi thím nhé!” Thím Phương liền đi sang chỗ khác.

Trong bếp lập tức chỉ còn lại hai người.

Sở Vân Triệt có cảm giác gì thì cô không biết, nhưng Cố Lê không có chút nào cảm thấy không tự nhiên, như thể bọn họ đã là vợ chồng già ở bên nhau rất lâu rồi vậy.

Cô thích loại cảm giác này.

“A Triệt, anh giúp em canh nồi, em trộn nhân!”

“Được!”

“Anh kể cho em nghe về căn nhà ở khu nhà gia đình của chúng ta đi!”

“Ừ, căn nhà mà chúng ta được phân là một tiểu viện……”

Hai người cứ thế vừa nói chuyện vừa nấu cơm, bầu không khí hết sức ấm áp.

Lúc thức ăn sắp chuẩn bị xong, chú Vương, Hiểu Âu, Hiểu Yến vừa vặn về nhà, không lâu sau Tiếu Lộ cũng đã tới!

“Đoàn trưởng Sở!” Tiếu Lỗ chào theo kiểu quân đội.

“Cảm ơn cậu đã chiếu cố chị dâu cậu!” Sở Vân Triệt chào lại nói cảm ơn.

“Hì hì, không cần phải vậy đâu ạ, chị dâu nhỏ rất lợi hại, đoàn trưởng Sở anh đúng là nhặt được bảo bối rồi!” Tiếu Lộ nhỏ giọng khen ngợi.

“Cần cậu nói à, bưng thức ăn đi!” Sở Vân Triệt ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng rất tự mãn!

“Chị dâu, để em, tay nghề nấu ăn của chị cũng quá tốt, đoàn trưởng Sở có lộc ăn rồi, em vừa vào khu tập thể thì đã ngửi được mùi thơm, còn đang đoán xem là nhà ai nấu đấy!” Tiếu Lộ động tác nhanh nhẹn bưng thức ăn.

Cố Lê có ấn tượng rất tốt với Tiếu Lộ, chuyện không nên hỏi chưa từng hỏi nhiều, lúc đi làm thì vẻ mặt nghiêm túc, hiện tại tan làm rồi mới phát hiện chính là chàng trai cởi mở, không tồi!

“Vậy anh phải ăn nhiều chút!” Cố Lê cười trả lời.

“Được thôi, chị dâu, em sẽ không khách sáo!”

Mà lời này của anh ta cũng thật sự không phải lời nói khách sáo, sau khi mọi người giới thiệu xong, liền bắt đầu động đũa.

Sau đó toàn bộ trên bàn cơm, không có ai tiếp tục mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Thật sự là đồ ăn quá ngon!

Tuy rằng trước đó cả nhà thím Phương đã biết tài nấu nướng của Cố Lê, nhưng món ăn nấu hôm đó hoàn toàn không thể nào so sánh được với những món đặc sắc hôm nay.

Sở Vân Triệt đã từng ăn điểm tâm, lúc này ngược lại đã chuẩn bị tâm lý, Tiếu Lộ thì hoàn toàn là lần đầu tiên, trong lòng không ngừng khen ngợi những món này còn ngon hơn rất nhiều so với đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh làm!

Dù sao thì ngoại trừ khen ngon, bọn họ đều không còn từ nào để nói!

Chỉ có thể không ngừng giơ ngón tay cái, gật đầu khen ngợi, dùng hành động để biểu thị rốt cuộc ăn ngon nhường nào.

Cuối cùng ngay cả nước canh cũng không chừa lại, mỗi người đều ăn no căng bụng.

“Chị dâu, quá ngon luôn!” Tiếu Lộ xoa bụng có chút xấu hổ nói, cảm thấy mình thật đúng là đã ăn nhiều, đang nghĩ có cần bỏ thêm chút tiền và phiếu gạo hay không.

“Sau này có cơ hội lại nấu cho mọi người ăn!”

Sau khi ăn xong, Tiếu Lộ và Hiểu Âu, Hiểu Yến đảm nhận việc rửa bát và dọn dẹp.

Chú Vương và Sở Vân Triệt đi nói chuyện phiếm rồi!

Thím Phương kép Cố Lê vào phòng ngủ.

“Nhóc Lê, đây là áo khoác thím làm cho cháu, thời tiết bên thành phố Tế lạnh hơn chỗ chúng ta, cháu đến đó phải thích ứng một chút, cái này vừa vặn khoác bên ngoài!” Thím Phương lấy ra một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, đường may hết sức tinh tế, vừa nhìn đã biết là dùng tâm để làm.

Cố Lên cầm trên tay, mũi chua xót.

“Cảm ơn thím, cháu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, thím cũng phải thật tốt!”

“Ừ, thím chắc chắn sẽ nhớ, cháu ở bên kia có gì khó khăn thì cứ nói với thím!”

Hai người lại nói một vài lời riêng tư, lúc này mới tách ra.

Sắc trời đã không còn sớm, là nên về rồi!

Khi Cố Lê đi ngang qua bếp lấy sọt, lại bỏ vào một thùng dầu, 20 cân gạo, 50 quả trứng gà.

Dù sao cũng không ai chú ý đến bên trong chiếc sọt cô mang theo tới sau có cái gì.

Tiếu Lộ là ra khỏi nhà thím Phương cùng với Sở Vân Triệt và Cố Lê.

Anh ta đưa hai người đến nhà khách, anh ta cũng chuẩn bị nói tạm biệt.

“Công an Tiếu, cái này cho anh, cảm ơn anh! Chờ khi bọn họ có kết quả, vẫn phiền anh nói cho một tiếng, ngoài ra, nếu tiện thì tôi muốn biết thêm nhiều tin tức hơn về mẹ tôi, Cố Yên.”

Cô cảm thấy cái chết của mẹ khả năng có ẩn tình.

“Chị dâu cứ trực tiếp gọi em là Tiếu Lộ thôi, đến lúc đó em chắc chắn sẽ gửi thư cho chị, chuyện của dì em cũng nhớ rồi!” Trong lúc nói chuyện từ đầu đến cuối chưa hề nhìn đồ vật trên tay Cố Lê.

Vẫn là Sở Triệt mở miệng, “Cầm đi, tâm ý của chị dâu cậu!”

Tiếu Lộ lúc này mới nhớ ra, “Ôi trời, suýt nữa quên mất, chúc đoàn trưởng Sở và chị dâu tân hôn vui vẻ trước nhé!”

Sau đó lấy ra một phong bao lì xì.

Tiếu Lộ cũng đã nhận lấy quà mà Cố Lê tặng, “Cảm ơn chị dâu, hai người mau về nghỉ ngơi đi, em đi đây!”

Chờ Tiếu Lộ biến mất trong màn đêm, hai người mới một bước một sau vào nhà khách.

“Anh A Triệt, anh có muốn vào phòng em xem thử đồ đạc em muốn mang đi không, có hơi nhiều!”

Sáng mai phải chất lên xe, cô phải tiêm một mũi dự phòng cho anh trước, thật sự không cầm được thì gửi qua bưu điện.

“Được!” Anh đang muốn tìm cớ gì đó để đến phòng cô ngồi một chút đây!

Thật muốn đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp, cũng không đến mức phải thuê hai phòng nữa!

Cố Lê thề, tâm tư của cô vào giờ phút này là rất đơn thuần.

Chỉ là người vừa đi vào, thì dường như đã thay đổi rồi!

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên mập mờ.

“Lê Lê, hôm nay vất vả rồi, có mệt hay không?” Sở Vân Triệt vừa ôm Cố Lê, vừa xoa xoa bàn tay mềm như không xương của cô.

Cố Lê thật sự không cưỡng lại được mà! Vừa nghe thấy tiếng của anh thì toàn thân đều mềm nhũn!

“Không mệt, anh tới rồi em rất vui!” Cố Lê không quên bày tỏ một chút tâm trạng hôm nay.

Lời này hiển nhiên rất thoải mái, cánh tay đang ôm cô của Sở Vân Triệt lại chặt hơn.

Cố Lê buồn bực, lúc này không nên hôn cô sao?

Chẳng lẽ là xấu hổ?

Sở Vân Triệt nào có xấu hổ, anh đã dùng toàn bộ ý chí để áp chế tâm tư xấu xa của mình rồi!

“Ngày mai, ngày mai chúng ta đã đến nhà rồi!” Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng khàn, Cố Lê coi như đã hiểu rồi.

Sao phản ứng của cô lại chậm chạp vậy chứ, haizz, sắc đẹp làm mờ tâm trí mà!

Anh rõ ràng là động tình rồi, sao lại không muốn chứ, đó là không dám đấy!

Nghĩ đến đây Cố Lê cong cong môi cười xấu xa.

Cô rất thích ông xã như này.

Cứ thế Cố Lê để mặc anh ôm một lúc, cô biết người đàn ông rất biết giữ chừng mực.

Quả nhiên, một lát sau đã buông cô ra.

Nhìn nhìn đồ đạc chất đống trên sàn và trên bàn, dịu dàng nói với Cố Lê, “Có thể để lên xe, ngày mai anh tới thu dọn, em lấy ra những thứ cần dùng trên đường là được!”

“Được ạ! Em đã thu dọn xong hết rồi!” Cố Lê cười ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền nhỏ đặc biệt quyến rũ.