“Bác sĩ, anh mau tới khám cho con gái tôi với, con bé nó đau lắm đấy!” Phương Hồng Hoa không ngừng hỏi bác sĩ.
“Khám cái gì, ngoại trừ hai cái tát trên mặt và mấy vết gậy, thì những chỗ khác đều ổn cả! Về nhà tĩnh dưỡng là được rồi!” Bác sĩ bị làm phiền đến mức mất hết kiên nhẫn, đã quấn lấy ông mười mấy phút rồi, nói không sao thì không chịu tin.
“Bệnh nhân tiếp theo!”
“Thật sự không sao ư? Vậy tại sao con bé lại đau như vậy!” Thực ra là bà ta đau!
“Mẹ, đi thôi!” Xấu hổ chết mất!
Nói xong cũng mặc kệ Phương Hồng Hoa một mình chạy trước.
Phương Hồng Hoa hết cách, đành phải đi theo.
“Đào Nhi, sao con lại bỏ chạy chứ!”
“Mẹ, con đói rồi!”
“Đi, mẹ dẫn con đến tiệm cơm quốc doanh mua bánh bao thịt!”
“Vâng, đi thôi, con muốn ăn ba cái! Mẹ, mẹ mua thêm một lọ kem dưỡng da cho con đi, rồi mua thêm cả khăn lụa nữa, mẹ nhìn mặt con này!” Khương Đào ôm mặt hết sức đáng thương nói.
“Mua! Đi! Hy vọng ba con có thể giải quyết êm xuôi!” Con gái bà ta hôm nay đúng là chịu uất ức rồi, thực sự căm thù Khương Lê đến tận xương tủy.
Lần này ngay cả tiểu tạp chủng mà họ Cố để lại, cũng không còn quan hệ gì với bọn họ nữa, bà ta thật đúng là quá vui.
……
Khi Cố Lê tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối rồi, kế hoạch ra ngoài đi dạo liền bị phá sản, bụng lại đói, cô lấy một chai sữa bò từ không gian ra uống, lại pha cho mình một cốc trà sâm bỏ vào ấm nước.
Đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
“Mẹ, sao nhà mình không có ai dọn dẹp vậy!”
“Con trông chờ ai dọn dẹp hả, mẹ con đây không phải là đã nuôi một con sói mắt trắng! Con mau đi dọn đi!”
Giây tiếp theo, cửa phòng Cố Lê mở ra.
“Dì Phương về rồi à, trên tay đang cầm bữa tối sao, đúng lúc tôi chưa ăn cơm!” Nói rồi liền đi đến trước mặt bà ta, giật phắt lấy, xoay người trở về phòng.
“Mày bỏ xuống, đó là của tao! Tao còn chưa ăn đâu! Mẹ!” Khương Đào tức muốn hộc máu nói, vừa muốn cất bước đến giành, đã bị Phương Hồng Hoa kéo lại.
“Lê Lê à, lúc con ăn thì uống chút nước nhé, con đăng báo chưa? Cái này chính là mua cho con! Nghĩ rằng sau này cơ hội ăn cơm ở nhà cũng ít, tranh thủ còn ở đây thì ăn nhiều chút.” Phương Hồng Hoa lôi kéo cười nói.
Cố Lê nghĩ thầm, nữ chính này ngay cả đẳng cấp của mẹ cô ta cũng không bằng nhỉ.
“Sau này gọi tôi là Cố Lê!” Bỏ lại một câu, một lần nữa đáp lại bọn họ chính là tiếng đóng cửa.
“Mẹ!” Khương Đào tủi thân đến mức nước mắt cũng rơi xuống rồi.
“Im miệng! Không nghe nó nói sao, gọi nó là Cố Lê! Đây chẳng phải chứng tỏ không còn quan hệ gì với nhà ta nữa, với lại con không cần giấy nhận tội nữa à, cũng chỉ có mấy ngày thôi, trước lúc đó đừng có mà tới chọc nó!” Bà ta bây giờ quả thực điên luôn rồi.
Nói xong liền vào bếp nấu cơm.
Không còn cách nào khác, mười cái bánh bao đều bị cái đồ tốn cơm tốn gạo kia lấy đi rồi! Buổi trưa còn ăn thịt kho của bà ta, ăn chết nó luôn đi!
“Con dọn dẹp bàn và sàn nhà đi! Ba con sắp về rồi đấy!”
Phương Hồng Hoa vừa nấu cơm vừa nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đều đã hỏi thăm một lượt hết mười tám đời tổ tông của Cố Lê rồi.
Sau khi Khương Bình về, cơm còn chưa nấu xong, lại nổi giận thêm một hồi.
Hôm nay đến nhà máy ông ta suýt thì trở thành trò cười rồi, hiện tại ai cũng biết hai đứa trẻ mà người vợ tái hôn của ông ta dẫn vào nhà mưu sát con gái ruột của ông ta, con gái ruột thì đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với ông ta rồi.
Nhưng nào ai biết, Cố Lê căn bản không phải con gái của ông ta, Khương Đào và Khương Quả mới phải, nhưng cái này còn cố tình không thể nói, ông ta bây giờ thật sự là cắn răng nuốt giận vào bụng.
Cho nên ăn cơm xong, cũng không đi tìm Cố Lê nữa, trực tiếp đi ngủ luôn.
Ngày hôm sau, Cố Lê thức dậy đã là 10 giờ sáng rồi, đây mới là thời gian rời giường bình thường của cô.
Đẩy cửa ra, trong nhà chỉ còn mỗi Phương Hồng Hoa đang ngồi trên ghế, rõ ràng là đang chờ cô.
Đúng lúc, nguyên chủ thật đúng là nghèo, đây chẳng phải là người tặng tiền đã tới rồi ư!
“Lê Lê dậy rồi à, dì mua sữa đậu nành và bánh quẩy, con ăn chút đi!” Phương Hồng Hoa cười với vẻ mặt lấy lòng.
Cố Lê gật gật đầu, đi đánh răng rửa mặt trước.
Sau khi xong xuôi thì ngồi lên ghế bắt đầu ăn.
“Lê Lê……”
“Có lời gì thì đợi tôi ăn xong rồi nói, mẹ tôi dạy tôi ăn không nói ngủ không nói!”
Một câu nói suýt nữa khiến Phương Hồng Hoa nghẹn chết!
Bà ta chỉ có thể đợi cô, sau đó nhìn Cố Lê nhai kỹ nuốt chậm, động tác thanh lịch, giống như con gái của gia đình giàu có, đột nhiên thấy thật sự rất giống với người mẹ đã chết kia của cô.
Cố Yên đáng chết.
Năm đó nếu không phải tại mụ, mình cũng không cần chịu đựng đến khi mụ chết mới vào cửa nhà này.
Cố Lê đột nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc tóm được ánh mắt ác độc chưa kịp thu lại của Phương Hồng Hoa.
Cô không thèm để ý, lấy khăn tay ra lau lau miệng, hết sức vô hại mở miệng nói.
“Dì Phương, chờ tôi từ sáng sớm nhỉ, có việc gì?”
“Lê Lê ăn no rồi à? Dì quả thực có việc, em gái con còn nhỏ, con có thể cho nó một cơ hội, xé giấy nhận tội đi không? Con xem mấy đứa tuy rằng không phải là chị em ruột, nhưng còn thân hơn cả chị em ruột, cũng đã sống cùng nhau nhiều năm vậy rồi phải không nào?” Phương Hồng Hoa nịnh nọt nói.
Cố Lê khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn bà ta.
“Đầu tiên chúng ta đã không phải là người một nhà nữa, mặt khác tôi mà không coi cô ta là em gái, không nể nang tình cảm trước kia, hiện tại cô ta có phải nên ở đồn công an rồi không? Đúng chứ?”
Phương Hồng Hoa ngẩn ra, quả thật là vậy.
“Vậy con muốn làm thế nào?” Phương Hồng Hoa coi như đã nhìn ra rồi, con khốn này bây giờ là dầu muối không ăn!
“Có một cách, nếu như dì Phương có thể làm theo, vậy con gái dì cũng có thể bình an, còn nếu như không……”
“Con nói đi!”
“Có hai yêu cầu, thứ nhất cho tôi 600 tệ tiền bồi thường tổn thương tinh thần, thêm phiếu 400 tệ!”
Phương Hồng Hoa nghe xong, hoảng sợ đến mức tròng mắt suýt rơi xuống luôn!
“Lê Lê, nhà, nhà mình không có tiền đâu!” Phương Hồng Hoa lập tức khóc than.
“Ờm, vậy tôi ra ngoài đây!” Nói xong đứng dậy liền muốn đi.
Phương Hồng Hoa quả thực từng nghĩ phải tiêu tốn nhiều, nhưng không ngờ con khốn này là muốn uống máu bà ta, ăn thịt bà ta!
Nhưng mà vì để con gái và con trai không còn tai họa về sau, bà ta phải nhận.
“Dì, dì đồng ý, con cho dì ba ngày!”
“Cần ngay bây giờ, ngay lập tức! Bà còn muốn tôi ở đây thêm mấy ngày nữa? Hoàn thành yêu cầu thứ nhất, tôi lại nói cho bà biết yêu cầu thứ hai! Đúng rồi cảnh sát nói sẽ tới nhà hỏi thăm vào hai ngày này, đến lúc đó tôi nên nói thế nào nhỉ?”
“Cho! Cho ngay bây giờ, con chờ dì đi lấy!”
Hai chân Phương Hồng Hoa như đổ chì, không tình không nguyện đi vào phòng.
Những cái này đều là bà ta tích cóp mấy năm trời, lúc này bà ta cũng bắt đầu oán trách Khương Đào rồi, làm việc đúng là không có đầu óc.
Lần này của hồi môn của nó và sính lễ của anh trai nó đều không còn nữa.
Cố Lê yên lặng ngồi chờ, chẳng bao lâu người đã đi ra rồi.
“Này, con đếm đi!”
Cố Lê cầm lấy, nhét vào túi, thực ra là ném vào không gian, “Tôi tin tưởng dì!”
“Bây giờ có thể nói yêu cầu thứ hai rồi chứ!” Phương Hồng Hoa rõ ràng hận muốn chết mà còn phải cười hùa, đúng là vất vả cho bà ta rồi.
“Yêu cầu thứ hai chính là viết lại quá trình nɠɵạı ŧìиɧ của dì và Khương Bình, ký tên đóng dấu, đổi lấy giấy nhận tội của con gái dì.” Cố Lê vẻ mặt bình tĩnh nói, như thể đang nói thời tiết hôm nay rất tốt vậy.
Khương Bình giấu rất kỹ, Phương Hồng Hoa cũng không biết Cố Lê không phải là con gái ruột của Khương Bình.
Như vậy đúng lúc tiện cho kế hoạch của Cố Lê, đây mới là mục đích cuối cùng của cô.
Đã nói rồi, để cho cả nhà bọn họ vào tù hết, một người cũng không thể thiếu!