Tuy thật ngượng ngùng để mở miệng nhưng Tô Mạc không thể không nói ra mục đích cậu tới đây.
"Nghe nói ngươi với Lâm Tư Viễn quan hệ không tồi?" Tô Mạc hỏi.
"Điện hạ là vì kỳ thi hội năm nay mà tới?" Mặc dù đó chính là một câu hỏi nhưng ngữ khí của hắn lại giống như đang khẳng định vậy.
Tô Mạc gật gật đầu, sau đó nói: "Ta hy vọng ngươi đi thuyết phục Lâm Tư Viễn để hắn tham gia và nói hắn thuyết phục thêm một ít học giả cùng tham gia thi hội."
Vân Phi Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Chỉ sợ là thần không thể thực hiện được?"
"Vì sao?" Tô Mạc nghi hoặc nói.
Vân Phi Vũ mỉm cười nhìn Tô Mạc nói: "Bởi vì Lâm Tư Viễn là mỹ nam nổi danh trong hoàng thành."
"Việc này thì có gì liên quan?" Tô Mạc không nghĩ ngợi mà nói, tham gia thi hội thì liên quan gì đến việc hắn lớn lên tuấn tú?
Vân Phi Vũ không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm cậu.
Trong nháy mắt, Tô Mạc lập tức hiểu được. Lâm Tư Viễn sợ Thái tử vừa nhìn thấy mỹ mão của hắn thì liền đoạt hắn vào hậu cung của mình!
Tô Mạc giật giật khóe miệng, nghĩ thầm Tô Mặc Trì ngươi có bao nhiêu đáng sợ, người khác sợ ngươi tới mức ngay cả thi hội cũng không dám tham gia.
Tuy nhiên điều mà Tô Mạc không biết chính đó là từ lúc Tô Mặc Trì lên làm Thái tử cho tới nay, người dám đến tham gia thi hội sớm đã không để ý đến vấn đề sống chết.
Bởi vì kỳ thi hội lần trước, Tô Mặc Trì không biết phát điên cái gì đem các sĩ tử đang ở trường thi gϊếŧ hơn một nửa. Cho nên kỳ thi hội năm nay mới có thể quạnh quẽ như thế.
Mà Lâm Tư Viễn lại càng có thêm lý do để không tham gia thi hội. Trên dưới Thanh Quốc ai không biết Thái Tử thích mỹ nam! Lâm Tư Viễn nếu thực sự tham gia thi hội, đó chính là thả dê vào miệng cọp!
Vân Phi Vũ thấy sắc mặc Tô Mạc lúc thì xanh lúc thì đen, tâm tình có chút vui sướиɠ, nói: "Việc này, điện hạ phải đích thân nói cho hắn biết, ta nói hắn chưa chắc hắn đã tin."
Tô Mạc nhíu mày nói: "Ta nói hắn sẽ tin sao?"
"Điện hạ là một trữ quân của đất nước, nhất ngôn cửu đỉnh hắn làm sao dám không tin." Vân Phi Vũ cười nói.
Đây là muốn hắn lấy quyền áp người? Tô Mạc lắc đầu. Lâm Tư Viễn rất có tài, Tô Mạc lại có dự định dùng hắn, lấy quyền áp người không khỏi khiến người khẩu phục nhưng tâm không phục, về sau làm việc cũng sẽ không hết tâm tận lực.
Suy nghĩ trong chốc lát, Tô Mạc nói: "Ngươi đưa cho Lâm Tư Viễn một cái thiệp, ngày mốt chúng ta sẽ cùng đi hồ Bình Ngọc thưởng hồng diệp*."
(*) Hồng diệp: lá đỏ, ý chỉ lá mùa thu.
Nhắc mới nhớ, hồng diệp đầy khắp núi đồi ở hạ lưu hồ Bình Ngọc là một trong những cảnh đẹp nhất ở hoàng thành.
Thấy Lâm Tư Viễn nhưng cũng có hắn đi cùng? Vân Phi Vũ nhướng mày cười hiểu được dụng ý của Tô Mạc, nói: "Điện hạ xin hãy yên tâm, thảo dân nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình."
.
.
.
Ở Lâm phủ, sau khi Lâm Tư Viễn nhận được thiệp mời liền ngồi ở trên ghế trầm mặc không nói gì.
Lâm phu nhân ngồi ở một bên thấy con trai thật lâu vẫn chưa lên tiếng, có chút lo lắng mở miệng nói: "Viễn nhi, không phải Phi Vũ mời con đi du hồ sao? Tại sao con lại có bộ dáng mặt ủ mày ê như vậy?"
Lâm Tư Viễn vẻ mặt sầu khổ nói: "Nương à! Vân Phi Vũ muốn du sơn ngoạn thủy cùng ta còn cần phải dùng đến thiệp mời hay sao? Hơn nữa, cung Thái tử cũng không phải nơi mà Vân Phi Vũ có thể tùy ý ra vào như vậy."
Lâm phu nhân cả kinh, trong đầu hiện ra một đáp án khủng bố, giọng nói có chút run rẩy: "Vậy thì đây, thiệp mời này... ?"
Lâm Tư Viễn vẻ mặt đau khổ nói: "Thiệp mời này khẳng định là do Thái tử đưa, mẫu thân! Thái tử khẳng định là coi trọng mỹ mạo của nhi tử người."
Lâm phu nhân ngã ngồi ở trên ghế, không thể tin được nói: "Cái này, cái này làm sao có thể......"
Nghĩ tới những nam nhân trong cung bị Thái tử chơi chết, Lâm phu nhân cảm thấy trời đất đều như muốn sụp đổ. Những giọt nước mắt lớn không ngừng lăn dài: "Viễn nhi, Viễn nhi của ta......"
Lâm Tư Viễn vừa thấy Lâm phu nhân khóc lóc nỉ non thì lập tức luống cuống, vội vàng đỡ lấy Lâm phu nhân an ủi nói: "Nương, người đừng khóc, ta nói đùa với người đấy! Thái tử là bởi vì chuyện thi hội mới tìm ta. Người không nghe nói gần đây Thái tử đã thay đổi rất nhiều sao? Cùng với Thái tử trước kia giống như là hai người khác nhau. Được rồi, đừng khóc, điều ta nói chính là sự thật."
Lâm phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt, hung hăng nhéo Lâm Tư Viễn một cái, nổi giận mắng: "Ngươi tên nhãi ranh này chỉ biết bắt nạt mẫu thân ngươi thôi."
Lâm Tư Viễn tru lên một tiếng, đau đớn tố cáo: "Ta biết ngay ta nhất định không phải con ruột của người."
"Đúng, ngươi chui ra từ một cục đá!" Lâm phu nhân cười mắng.
Lâm Tư Viễn cười liệt miệng ngồi ở trên ghế nói: "Nương, mặc dù Thái tử tìm ta là vì chính sự, nhưng ta cũng không thể không phòng. Nương, người có cách nào có thể làm cho nhi tử của người đừng anh tuấn như vậy nữa được không?"
_____________________________