Bạo Chúa

Chương 20: thiệp mời

Tô Mạc nắm chặt song quyền đến bẻ gãy tay cầm của long ỷ, phát ra một thanh âm làm người sợ hãi. Cậu nỗ lực khắc chế lửa giận của chính mình, nhưng ngay cả như vậy thì các đại thần vẫn cảm thấy khó thở như cũ.

Hít vào một hơi thật sâu, Tô Mạc tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nếu cứ tiếp tục sinh khí với đất nước này, cậu nhất định sẽ không sống qua được ngày mai.

Đôi mắt lóe lên một tia nguy hiểm, Tô Mạc hỏi: "Tại sao chỉ có mười bốn thí sinh đăng ký thi?"

Còn không phải bởi vì da^ʍ uy của điện hạ ngài sao, nhớ tới trước đây những người buộc tội của Thái tử không phải đều bị người chỉnh chết? Kỳ thi hội năm kia bị bao nhiêu thí sinh đã ngài chém? Ai dám phục vụ một vị quân chủ lấy gϊếŧ người để mua vui? Đấy không phải là tìm chết sao!

Chuyện cũ không nói tới nữa, liền nói đến không lâu trước đây vụ án tham ô của Trương Phúc An, điện hạ, người đã chém hơn một trăm người có liên can.

Nhưng lời này Bành Hán lại không dám nói ra khỏi miệng. Điều gì sẽ xảy ra nếu Thái tử cũng sẽ chém ông ta trong cơn thịnh nộ bây giờ?

Cho nên ông ta chỉ dám nói: "Điện hạ, chuyện này lão thần cũng không rõ lắm!"

Tô Mạc cả giận nói: "Không biết, không biết có phải triều đình nuôi ngươi bằng cơm trắng không thôi sao! Hoãn kỳ thi hội chậm lại một tháng."

Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bành Hán, làm ông ta như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, Tô Mạc lạnh lùng nói: "Một tháng sau, thí sinh không có đủ một ngàn người, ngươi liền thu dọn đồ đạc về quê làm ruộng ngay cho ta!"

Cậu vung tay áo, mang theo sự tức giận cuồn cuộn mà rời khỏi Thái Hòa điện.

Tô Mạc không phải kẻ ngốc. Chỉ cần nghĩ nghĩ một chút liền hiểu sao thí sinh tham gia thi hội chỉ có mười bốn người. Ở Trung Hoa thời cổ đại, còn có những cao nhân về ở ẩn trên núi với nguyên nhân vì không có minh quân cai trị! Huống chi dưới quyền lực của "bạo quân" Tô Mặc Trì hiện giờ, hắn hẳn là phải cảm tạ vì ít nhất còn có mười bốn người tham gia nhỉ?

Tô Mạc trở lại cung Thái Tử, bởi vì chuyện này sầu đến tóc đều muốn rụng hết. Cậu cầm một tách trà nóng mà Ngọc Châu đưa sau đó "phịch" một tiếng đập mạnh xuống bàn.

Nói thật Tô Mạc thật sự rất muốn phái người trói các sĩ tử lại rồi ép mang vào phòng thi. Nhưng điều này cũng chỉ có thể nghĩ một chút mà thôi.

Tô Mạc thở dài thầm nghĩ, cho dù trước kia cậu quản lý mấy cái công ty đa quốc gia, so với làm một vị Thái tử còn muốn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Có thể hay không cho cậu xuyên trở về đi mà!

Ngọc Châu đứng phía sau quạt cho Tô Mạc, nhìn vẻ mặt mặt ủ mày chau của Tô Mạc hồi lâu. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm mở miệng nói: "Điện hạ, người vẫn còn ưu phiền về kỳ thi hội lần này sao?"

Tô Mạc lập tức nhịn không được mà càu nhàu: "Đường đường là một đất nước lớn như vậy mà thi hội chỉ có mười bốn người tham gia? Nếu chuyện này mà lan sang các nước khác, Thanh Quốc ta còn có mặt mũi gì ở trên thế giới này sao......."

Tuy rằng Ngọc Châu có chút không hiểu lời nói của Tô Mạc, nhưng cô vẫn có thể đoán được đại khái ý tứ trong đó, cô cúi đầu hơi hơi hé miệng nhỏ giọng cực độ nói: "Nô tỳ có một cách, không biết có giúp ích được không......"

Tuy rằng Ngọc Châu nói rất nhỏ. Nhưng Tô Mạc lại có thính lực như thế nào, thậm chí tiếng muỗi vo ve ngoài cửa cậu còn có thể nghe rõ.

Nghe thấy Ngọc Châu nói như vậy Tô Mạc hai mắt sáng ngời, vội vàng vọt tới trước mặt Ngọc Châu hỏi: "Có cách nào mau nói đi."

Nhìn Thái Tử bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Ngọc Châu kinh ngạc lùi về phía sau vài bước, vội vàng trả lời: "Điện hạ, Vân công tử trước kia là học giả số một trong giới học giả ở hoàng thành, và có rất nhiều uy vọng trong số họ. Hiện giờ học giả dẫn đầu hoàng thành là Lâm Tư Viễn cũng là hảo bằng hữu của Vân công tử. Điện hạ không bằng đi nói chuyện với Vân công tử để Vân công tử đi thuyết phục Lâm công tử cùng với các học giả khác."

Thật là trời không tuyệt đường người!

"Thật là một cô nương ngoan ngoãn, ngươi thật thông minh, chờ bổn cung trở về sẽ lại thưởng cho ngươi."

Tô Mạc hưng phấn đi vào hiên Phi Vũ, liền nghe thấy một tiếng đàn cầm ưu nhã từ bên trong truyền ra, làm cậu không tự chủ được mà chậm lại bước chân, ra hiệu cho những người phía sau rời đi.

Thân ảnh màu xanh lơ đang chơi đàn dưới tán tre xanh, Tô Mạc nghe không hiểu về cổ cầm cùng lắm cậu chỉ cảm thấy nó thật dễ nghe. Nhưng người trước mặt lại làm cậu nhịn không được mà tiến lại gần.

Lúc Tô Mạc đi đến bên người hắn, vừa lúc hắn cũng đánh xong một khúc đàn.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn, giống như đối đãi với chính người mình yêu thương nhất.

Hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ôn nhuận hiện lên thân ảnh của Tô Mạc, hắn cười nhạt nói: "Điện hạ hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây tìm ta?"

Tô Mạc có chút không biết nên mở miệng như thế nào, dù sao Vân Phi Vũ cũng là do Tô Mặc Trì cướp về, sau đó lại bị hắn dày vò lâu như vậy.