Nhân Loại Duy Nhất Toàn Thế Giới

Chương 10-2:

Đi dạo trong trang viên một lúc, cậu bỗng nhớ tới lời dặn của Lâm Ân, nhân lúc đi vệ sinh, cậu gọi điện cho Lâm Ân.

“Lâm Ân, tôi đã tới nơi rồi.”

“Ở đó thế nào?”

“Môi trường ở đây rất tốt, đồng nghiệp cũng tốt, chỉ là… chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Họ không bắt nạt cậu chứ?” Lâm Ân lo lắng.

“Không phải.” Vưu Mễ nói, “Không ai bắt nạt tôi, chỉ là ngài ấy không thể biến thành người… nên ban đầu có chút không quen.”

Lâm Ân nghe vậy mới yên tâm, dặn cậu một số cách giao tiếp với người hành tinh Sna bị khuyết tật.

Vưu Mễ ghi nhớ tất cả.

Ra ngoài, Tạp Nhĩ tưởng cậu mệt rồi, cười dẫn cậu lên một chiếc phi cơ nhỏ, cho cậu tham quan toàn bộ trang viên từ trên không.

Vưu Mễ vừa ngắm nhìn vừa bận rộn chụp ảnh.

Tạp Nhĩ chỉ nghĩ cậu đang lưu lại kỷ niệm, nở một nụ cười từ ái mà chính mình cũng không nhận ra.

Khi Tạp Nhĩ đang định giúp cậu chụp vài tấm ảnh, bỗng thấy Vưu Mễ mở quang não, lưu tất cả các bức ảnh vào một album tên là “Phòng khi lạc đường”.

Tạp Nhĩ: “……”

Kết thúc chuyến tham quan, Tạp Nhĩ cười nói với cậu: “Không nhớ đường cũng không sao, ở đây có rất nhiều camera, dù cậu có lạc đường, cũng sẽ có người tìm và đưa cậu về an toàn.”

Vưu Mễ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Tạp Nhĩ lại nói: “Vậy từ hôm nay, Thái tử An Tu Tư sẽ đích thân chăm sóc cậu. Sáng chín giờ bắt đầu làm việc, năm giờ chiều tan làm, sau giờ làm là thời gian tự do của cậu, nhưng để tránh phiền phức, ngày làm việc cậu vẫn phải ở lại trang viên.”

Nói xong, anh ấy lấy ra một chiếc vòng kim loại nhỏ đưa cho cậu, “Hãy thay vòng báo động bằng cái này.”

Vưu Mễ cầm chiếc vòng kim loại xem xét: “…Đây là gì?”

“Đây là một loại cảm biến có chức năng bảo vệ, không cần cậu thao tác gì, một khi Thái tử An Tu Tư có dấu hiệu cuồng loạn, vòng sẽ rung để cảnh báo cậu. Đồng thời, người của chúng tôi cũng nhận được báo động và đến bảo vệ cậu. Trong trường hợp đặc biệt, nếu chúng tôi không kịp đến, cậu chỉ cần kéo nút nhỏ này, cảm biến sẽ bật ra một quả cầu an toàn, quả cầu sẽ bao bọc cậu ngay lập tức, không ai có thể làm hại cậu.” Tạp Nhĩ nói chân thành, “Ngoài ra, chúng tôi còn trang bị cho cậu một bác sĩ tâm lý để tránh cậu bị trầm cảm trong thời gian làm việc…”

Thậm chí còn có bác sĩ tâm lý! Vưu Mễ rõ ràng rất ngạc nhiên.

Tạp Nhĩ cười nói: “Vì sự an toàn của cậu, chúng tôi đã tổ chức cuộc họp để nghiên cứu nhiều phương án khác nhau, đây là cách tốt nhất.”

“Cảm ơn, tôi sẽ hợp tác tốt trong thí nghiệm!”

“Khụ!” Tạp Nhĩ suýt nghẹn, vừa cười vừa khóc, “Thí, thí nghiệm gì… cậu tuyệt đối đừng nói trước mặt Thái tử.”

Vưu Mễ gật đầu, mím môi làm động tác giữ bí mật.

Quay lại đại sảnh, đúng lúc đến giờ ăn trưa, An Tu Tư đã chờ sẵn, lập tức đưa cậu vào phòng ăn.

Vưu Mễ biết công việc của mình đã bắt đầu, vì vậy, khi con quái vật trước mặt cẩn thận rửa tay cho cậu, bế cậu lên ghế rồi gắp đồ ăn cho cậu, Vưu Mễ rất hợp tác: “Cảm ơn.”

Mọi căng thẳng của cậu tan biến khi nhìn thấy bàn đầy những món ăn mà cậu chưa từng được thưởng thức.

Thơm quá, ngon quá…

Vưu Mễ gần như ăn thử mỗi món một chút, rất nhanh đã no.