Lời an ủi cũng không có tác dụng lắm, Lý Tương Phù đang sầu vì cuộc sống mưu sinh của mình nên chỉ khuyên Lý Sa Sa nên nâng cao tinh thần để kiếm ăn.
Lúc này, Lý Sa Sa có thể nhìn được tương lai… Cùng mấy đứa con nít kề sai sát cánh mà học đánh vần.
“Tôi muốn học vượt.” Lý Sa Sa vô cùng bình tĩnh mà nói.
Lý Tương Phù không có ý kiến, dặn dò nói: “Đừng vượt quá lố là được.”
Được cho phép, Lý Sa Sa mau chóng xoay người rời đi.
Ngay lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến: “Có ánh sáng hào quang của một thiên tài góp phần giúp cho tập đoàn ngày càng vang danh sau đó trong công ty cũng sẽ chừa cho con một vị trí.”
Ngay lập tức, bước chân Lý Sa Sa ngừng lại, vứt bỏ kế hoạch muốn đi học đại học.
Trời đã tối om sau khi tắt đèn trong phòng liền bị bao phủ bởi một màu đen nhánh.
Lý Tương Phù nằm ở trên giường, tư thế ngủ rất quy củ.
Cậu không quen mở điều hòa, ban đêm mùa hè lại oi bức nên trong khi ngủ cậu mơ thấy mình đang cố sức đi giữa một vùng sa mạc cuối cùng lại bị khát đến mức tỉnh lại.
Cánh môi khô khốc, Lý Tương Phù mở mắt ra, theo bản năng mà nhấp nhấp cánh môi, cánh tay sờ soạng tủ đầu giường phát hiện cái ly lại không có nước.
Hành lang im ắng, phòng ở cuối là của Lý Hí Xuân, khe cửa lấp ló màu sắc ấm của ánh sáng.
Lý Tương Phù đoán cô chắc còn buồn vì chuyện của bạn trai, tình cảm đã nhiều năm, không thể nói từ bỏ là sẽ từ bỏ được.
Vừa uống được dòng nước mát lạnh, trong nháy mắt có tinh thần hẳn lên.
Khi lên gường ngủ thì cơn buồn ngủ cũng giảm bớt, cậu nghiêng đầu sang một bên, phải mất một lúc sau mới đi vào giấc ngủ.
Bên kia, Lý Hí Xuân cả đêm không ngủ, nhìn thấy ánh sáng lập lòe phía chân trời thì nhẹ nhàng thở phào, dường như việc ngủ đối với cô là một nhiệm vụ rất khó. Tiếp tục nằm ở trên giường lăn lộn thêm một chút, lại cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức nhìn đồng hồ, đã qua bảy giờ rưỡi rồi sao!
Cô nhanh chóng bật dậy, bị choáng váng một chút, lại chờ một lát Lý Hí Xuân đi chân trần xông thẳng qua phòng của Lý Tương Phù.
Cốc - Cốc - Cốc.
Tiếng gõ cửa rất vang dội.
Lý Tương Phù còn buồn ngủ, sau khi mở cửa thì hỏi: “Chào buổi sáng, có chuyện gì vậy ạ?”
Lý Hí Xuân chất vấn một chút: “Sao hôm nay không đánh đàn vậy?”
Lý Hí Xuân đã hình thành đồng hồ sinh học, tên đầu sỏ thì ngược lại, bắt đầu thích cảm giác ngủ nướng rồi!
Lý Tương Phù giơ điện thoại lên, màn hình hiện lên tin nhắn vừa nhận được vài phút trước: “Có người hẹn ra ngoài.”
“Lưu Vũ?” Nhìn thấy tên người gửi, giữa mày Lý Hí Xuân lộ ra một chút chán ghét: “Em còn liên lạc với cậu ta sao?”
Lúc trước, Lưu Vũ cũng đóng góp không ít công sức vào việc xúi giục Lý Tương Phù giành gia sản nhưng đầu óc của hắn thì không được tốt lắm. Tốt xấu gì Lạc An cũng biết xúi giục truyền thông, tạo dư luận còn Lưu Vũ giống như một con đĩa bám chặt không buông, ông Lý có cảnh cáo Lạc An nhưng không thèm để Lưu Vũ vào trong mắt.
Lý Tương Phù: “Trước đó không lâu cậu ta dẫn em đi mua đàn, Lưu Vũ thay đổi rất nhiều.”
Chẳng được bao lâu lại nói tiếp: “Em vừa mới về cũng không có dịp ra ngoài, có người nguyện ý mời cũng tốt.”
Nửa câu sau mới là trọng điểm.
Lý Hí Xuân nhìn chằm chằm cậu vài giây, cuối cùng cũng không tiếp tục ngăn cản.
……
Bây giờ đang là thời gian làm việc nên người đi trên đường không nhiều lắm.
Địa điểm đã hẹn trước là một quán cà phê mới khai trương không lâu, Lưu Vũ nhắn tin khen nơi này không dứt miệng.
Lý Tương Phù không để trong lòng, cậu nghĩ rằng một phần trong đấy chỉ là đang thêm mắm dặm muối nhưng khi đến nơi cũng phải thừa nhận rằng có không ít chỗ đáng khen. Trang trí bằng chuông gió, tone màu vừa trang nhã vừa thuận mắt, nhìn qua một chút để lại ấn tượng đầu tiên là: Sạch sẽ!
Lưu Vũ đến trước cậu một lúc, từ xa phát hiện cậu đến, thấy bước đi của đối phương vừa mềm mại vừa ưu nhã.
…... Thật sự như một bức tranh hiện thực của gia đình hào môn.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng thấy cậu đến gần trên mặt Lưu Vũ nhanh chóng hiện ra mấy phần tươi cười khách sáo, vẫy tay: “Ở đây!”
Lý Tương Phù nhìn trái nhìn phải một chút, chỗ trống còn không ít, chỗ ngồi hiện tại hơi gần nhà vệ sinh, tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất.
Dường như Lưu Vũ nhìn ra suy nghĩ của cậu, nở nụ cười thần bí: “Thắng ở chỗ đủ khuất.”
Mới đầu, Lý Tương Phù còn không hiểu lắm, sau khi ngồi xuống nói chuyện một chút, Lưu Vũ đột nhiên nhìn về một chỗ khác, ám chỉ mà nhướng mày.
Lý Tương Phù nhìn theo hướng của Lưu Vũ, ánh mắt hơi đổi một chút, hai người vừa mới vào cửa trong đó có một người mà cậu rất quen thuộc.
Ông Lý đang cùng một người nước ngoài nói chuyện, đối phương có mái tóc ngả bạc, mang mắt kính, nhìn qua vẻ bề ngoài cùng khí chất văn nhã không hợp lắm.
“Người đó là tiến sĩ Norton.” Lưu Vũ: “Cậu ở nước ngoài chắc cũng biết.”
Lý Tương Phù gật đầu.
Mấy năm nay, Norton được xem là một vị tiến sĩ tâm lý học nổi danh. Đặc biệt, năm trước ông đã ra mắt thành công một quyển sách, fans liên tục tăng lên.
Có hẹn với một tiến sĩ tâm lý là một chuyện khá riêng tư, Lưu Vũ cũng đoán được Lý Tương Phù đối với việc này cũng không thực sự vui mừng, mở miệng nói: “Hai ngày này, tôi đi mua cafe, đều thấy bọn họ đang nói chuyện.”
Lý Tương Phù thu hồi tầm mắt: “Hôm nay để tôi mời.”
Ám chỉ cậu nguyện ý thừa nhận ân tình này.