Mọi chuyện trong nhà đều dựa vào ý muốn của ông Lý, lúc ăn phải ngồi trên bàn và hay ăn cơm theo kiểu truyền thống. Sau khi một đĩa cá sốt cà được đặt lên bàn, mọi người bắt đầu ăn, Lý Hí Xuân chuẩn bị thêm mấy cái bánh bao, Lý Sa Sa ăn xong rất thõa mãn, khen ngợi mà đánh giá năm sao.
Lý Hí Xuân hoàn toàn không có ý định chừa đồ ăn lại, khi biết dì Trương xin nghỉ còn nhắn riêng cho ông Lý cùng Lý Hoài Trần để thông báo.
Lý Hoài Trần thấy tin nhắn liền trả lời tuần sau sẽ về.
Ông Lý chạy về làng du lịch, cũng quyết định là muốn ra ngoài một thời gian.
Lý Tương Phù không khỏi cảm thán: “Thì ra dì Trương chính là người kết nối của nhà chúng ta sao.”
Lý Hí Xuân ưu nhã mà lau khóe miệng: “Hiện tại là em.”
Ăn uống no đủ, một ngày thực mau qua đi.
Hôm sau sáng sớm, mộng đẹp bị tiếng gõ cửa cắt đứt..
“Tỉnh rồi sao?” Lý Tương Phù theo thường lệ ôm đàn đứng ở cửa hỏi.
Lý Hí Xuân ngồi dậy: “Chị có tỉnh hay không, vì sao mà tỉnh, trong lòng em không biết sao?”
Sáng sớm khó được có chút gió lạnh.
Lý Hí Xuân nằm trên ghế bập bênh, ngón chân móc lấy dép lê vung vung, mặt hướng lên trời, cùng Lý Tương Phù ăn mặc không chút cẩu thả đang đánh đàn hình thành hai phía đối lập.
Cô nhịn không được mà chụp góc nghiêng Lý Tương Phù đăng lên vòng bạn bè, tiêu đề là: [Một ngày tốt đẹp để bồi dưỡng tình cảm, bắt đầu!]
Nghe xong một bài, Lý Hí Xuân đi rửa mặt, sau khi trở về bữa sáng đã dọn sẵn ở trên bàn. Cô không khỏi sửng sốt, từ trước đều là chính mình chuẩn bị bữa sáng cho bạn trai.
Bởi vì Cao Tầm không yên lòng khi thuê người giúp việc, bữa sáng cô lại muốn đối phương ăn cho tốt nên thông thường đều tự mình xuống bếp.
Lý Tương Phù sức ăn không lớn, ăn xong lại lấy ra một phần cơm đã chuẩn bị trước đưa cho Lý Hí Xuân đang thay giày ở bên kia: “Chúc chị thuận buồm xuôi gió.”
“… Cảm ơn.”
Một buổi sáng Lý Hí Xuân lại cùng khách hàng cãi nhau.
Nghệ thuật là vô giá, có hàng loạt bức tranh với giá cả khác nhau được cô tỉ mĩ trưng bày ở Gallery, nhưng bức họa này lại có một khe rãnh ở giữa tạo cảm giác rối loạn. Đối phương nhìn trúng họa sĩ có mã nhưng không có tài, cô cũng thật sự không muốn vì loại người này mà mang bức tranh về.
Giữa trưa, khi chuẩn bị đặt cơm hộp, đột nhiên nhớ tới phần cơm lúc sáng Lý Tương Phù đưa cho, nhìn thấy bên trên thịt gà dùng sốt cà chua vẽ ra khuôn mặt cười. Khóe miệng cô không khỏi giơ lên.
Lý Hí Xuân tiếp tục chụp bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, theo thói quen chặn người trong nhà, ghi là: [Cảm ơn cơm trưa tình yêu của em trai, làm việc cũng có năng suất hơn!]
Buổi tối khi xong việc trở về đã là đêm khuya.
Trong nhà đèn còn sáng, Lý Tương Phù đang cùng Lý Sa Sa chơi trò ghép hình, khi nhìn đến cô thì hơi mỉm cười: “Em có nấu cháo, chị ăn một ít đi.”
Lý Hí Xuân nghe vậy trầm mặc một chút, yên lặng mà tiếp tục đăng lên vòng bạn bè: [Ban đêm có một chiếc đèn vì tôi mà sáng, trở về liền nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của đứa nhỏ, đột nhiên cảm thấy đặc biệt ấm áp. ]
……
Ở một góc khác trong thành phố.
Trên bàn tiệc, một người nam nhân cao lớn cúi đầu thỉnh thoảng xem điện thoại.
Cao Tầm là bạn trai Lý Hí Xuân, vốn dĩ hôm nay là cùng khách hàng ăn cơm nhưng trên bàn cơm lại uống rượu giải sầu, đột nhiên, tầm mắt hắn dừng ở hình ảnh cuối cùng của vòng bạn bè:
[Sẽ chuẩn bị cơm cho tôi mang theo, còn chăm sóc đứa nhỏ trong nhà, khuya rồi cũng có bữa ăn khuya. Cảm ơn em trai, hiện tại ánh mắt nhìn nam nhân của chị hoàn toàn thay đổi rồi. (Mỉm cười.jpg)]
Cao Tầm xem đến hoảng hốt, còn không có kịp bình luận, bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan, vừa ngẩng đầu liền thấy trợ lý đang liều mạng đưa mắt ra hiệu cho chính mình.
Lúc này công việc đã nói đến không sai biệt lắm, sau khi khách hàng rời đi, trên ghế một mảnh yên tĩnh.
Thân hình Cao Tầm khẽ cứng lại nghiêng mặt đi có vài phần bất an. Ở đối diện, chính là một vị mỹ nam dung mạo tuấn mỹ nhưng hình ảnh phản chiếu trong mắt chỉ làm hắn cảm thấy sợ hãi.
“Tôi không nên đem cảm xúc cá nhân vào trong lúc đang làm việc.” Cao Tầm chủ động thừa nhận sai lầm.
Hắn đạt được vị trí như thế này ở công ty không dễ dàng, Tần Tấn lại là người có tiếng không nói tình cảm, trực tiếp điều động chính mình đến bộ phận khác cũng không phải là không thể.
“Tôi không cần một nhân viên lẫn lộn trong sinh hoạt cá nhân cùng công việc.”
Một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng bâng quơ làm trong lòng Cao Tầm hoảng hốt, biết tiếp theo ông chủ sẽ phủ định nỗ lực lúc trước của mình.