Liên quan đến thế giới quái vật, có rất nhiều thứ Thẩm Tố cần biết.
Nghi vấn cởi bỏ một cái, lại tới một đống.
Cô không thể trông cậy vào Thần Mạn Xảo biết được tất cả, bởi vì cô dần dần phát hiện Thần Mạn Xảo biết cũng không phải toàn bộ, tỷ như cô đều nhận thấy được không phù hợp, Thần Mạn Xảo vẫn phi thường tin tưởng mục tiêu chuyến đi này của các cô là bảo vệ thôn dân và gϊếŧ chết quái vật, Thần Mạn Xảo thậm chí còn hỏi ngược lại Thẩm Tố, vì sao Tầm Niệm Linh lại không linh.
Nghi vấn của Thần Mạn Xảo và Thẩm Tố, sợ rằng chỉ có Vệ Nam Y mới có thể trả lời.
Thẩm Tố ngược lại từ trong miệng Thần Mạn Xảo biết được Tầm Niệm Linh là thứ gì, đó là nguồn gốc của sức mạnh quái vật dị hóa.
Thẩm Tố từng nhìn thấy Thần Mạn Xảo cắt nụ hoa trên đầu yêu quái rắn, cầm một bình nước màu cam thu thập chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra từ nụ hoa, chất lỏng kia chính là Tầm Niệm Linh.
Tầm Niệm Linh trải qua bồi dưỡng trong phòng thí nghiệm, dung hợp cùng vật liệu khác nhau sẽ sinh ra phản ứng hóa học khác nhau, cũng sẽ có tác dụng khắc chế khác nhau đối với quái vật.
Những vũ khí trong Quái Vật Cục, đại bộ phận đều có bóng dáng của Tầm Niệm Linh.
Nguyên liệu thu được từ quái vật, sau đó được chế tạo thành vũ khí sử dụng để gϊếŧ chúng.
Người đầu tiên phát hiện ra Tầm Niệm Linh đủ thông minh, cũng đủ vô tình.
Vấn đề đáng để Thẩm Tố suy nghĩ nhiều lắm, cô không hề nói chuyện với Thần Mạn Xảo nữa, tùy ý Thần Mạn Xảo giấu kín cô, mang theo cô xuyên thẳng qua thôn.
Trong thôn đã không thấy còn ai sống nữa.
Không phải người bị quái vật gϊếŧ chết, cũng là quái vật bị người gϊếŧ chết.
Nơi này gần như biến thành một cái thôn trống.
Tâm tình Trầm Tố là có chút phức tạp, cô cũng không thích người trong thôn, thậm chí từng nguyền rủa một trong số bọn họ chết đi, nhưng chờ họ thật sự chết ở trước mắt, Thầm Tố lại cảm thấy thảm thiết thê lương, còn có chút lo lắng đối với vận mệnh của mình.
Trong tiềm thức cô tin tưởng cam đoan của Vệ Nam Y, nhưng cô không tìm được lý do tin tưởng Vệ Nam Y, cô vẫn mê mang như cũ.
Thẩm Tố gọi Thần Mạn Xảo đang tự nói lại: "Cô Thần, cô nói xem tôi sẽ chết sao?"
Cùng một vấn đề, cô đã hỏi Vệ Nam Y.
Vệ Nam Y nói cô sẽ không thương tổn cô, Thần Mạn Xảo trả lời lại không giống nhau lắm.
Cô rất là ủy khuất nhìn về phía Thẩm Tố: "Chị đã nói chị sẽ bảo vệ em, em còn muốn như thế nào nữa? Em không thể bởi vì chị không có lực công kích liền không tin chị, dị năng của chị cũng rất mạnh, chỉ cần chị còn có thể thở, vô luận là người hay là quái vật đều không phát hiện được chúng ta."
Thần Mạn Xảo hiểu lầm, cô ta đem nghi vấn của Thẩm Tố coi là nghi vấn đối với thực lực của cô ta.
Thẩm Tố đích xác nghi ngờ sức mạnh của Thần Mạn Xảo, nhưng những lời này không phải.
Cô không nói lời nào, đôi mắt chó ủy khuất lại càng oan ức.
Thần Mạn Xảo há miệng, lại ngậm miệng lại, lặp lại như thế, như là đang tìm lời giải thích cho chính cô, lại khổ nỗi chính cô đúng là không có thực lực gì đáng nói, không thể biện bạch.
Thẩm Tố không hề áy náy, cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề của cô.
Cô dời tầm mắt: "Cô Thần, tôi đã thấy quái vật, cũng thấy thủ đoạn của người dị năng, cô còn muốn dẫn tôi đi đâu?"
“Đúng vậy, chúng ta có thể trở về.”
Thần Mạn Xảo hậu tri hậu giác liền gõ đầu một cái: "Sao em không nhắc nhở chị sớm một chút.”
“……”
Được rồi, lỗi của cô.
Thẩm Tố không có cách nào so đo với con chó nhỏ cả người bốc lên ngu ngốc, giành trước một bước đi về phía nhà.
Cô vừa mới đi ra ngoài một bước, sắc mặt Thần Mạn Xảo liền thay đổi, cô ta túm lấy cánh tay nhỏ của Thẩm Tố mang theo cô rụt tới sau một gốc cây đại thụ: "Hỏng rồi hỏng rồi, đυ.ng phải rồi.”
“Cái gì?”
"Quái vật." Thần Mạn Xảo ấn đầu Thẩm Tố, hướng phía sau cây giấu càng sâu một chút: "Quái vật cao cấp!"
Quái vật cũng có đẳng cấp.
Những yêu quái rắn ở trong viện của Thẩm Tố, còn có Hoàng Lệ đều là quái vật đẳng cấp thấp nhất, mà Thẩm Mục Lương giả kia chính là quái vật cao cấp.
Quái vật cấp thấp phải hành động theo mệnh lệnh của quái vật cao cấp, mà quái vật cao cấp có tư duy hoàn chỉnh, năng lực suy nghĩ, thậm chí sẽ có khả năng hóa thân thành người trong thời gian ngắn ngủi, mượn dược vật còn có thể kéo dài thời gian biến thành người, những quái vật cao cấp như bọn họ đại đa số đều sẽ kết bạn mà đi, yểm hộ lẫn nhau, chỉ có một số ít quái vật năng lực cường hãn đến không e ngại Quái Vật Cục mới có thể độc hành.
Đương nhiên quái vật lợi hại như vậy rất ít.
Nếu nhiều, không gian sinh hoạt cho người bình thường cũng không còn lại bao nhiêu.
Trước mắt mà nói, ba cục lớn khống chế quần thể quái vật được coi như rất khá, 90% người đều có thể trải qua cuộc sống bình thường không lo.
Chỉ có một số ít quái vật cấp cao có gen sinh sản, khuếch tán bào tử và làm ô nhiễm sức mạnh của dòng máu.
Thời điểm bào tử khuếch tán, trên người quái vật sẽ toát ra một loại sương mù xanh, trong sương mù hàm chứa mùi thơm đặc thù, bên trong có tác dụng của thuốc tê liệt, người bình thường ngửi tứ chi sẽ chậm rãi mất đi năng lực di động, bị động bị bào tử cắn nuốt, bị gen quái vật ô nhiễm, cuối cùng cũng biến thành một quái vật, không hề có sức phản kháng.
Thần Mạn Xảo đối với loại mùi thơm này rất quen thuộc, cho nên liên tục hô không xong.
Quái vật cao cấp giống người dị năng, trên người đều có năng lực đặc thù.
Yêu quái và người dị năng bọn họ khác nhau lớn nhất là hạt giống khát máu tàn bạo trong gen, còn có ngoại hình vặn vẹo không thể khống chế, và hoàn toàn mất đi nhân tâm.
Thần Mạn Xảo là sợ là gặp phải quái vật có thể nhìn thấu thuật ẩn thân của cô, mượn thân cây thay cô và Thẩm Tố thêm một tầng bảo vệ, nhưng Thẩm Tố cũng hiểu được, nếu như các cô thật sự gặp phải quái vật như vậy, cái cây này ngăn không được cái gì.
Thẩm Tố không muốn chờ chết, cô chạy ngược về phía ngược lại, còn chưa chạy được vài bước đã bị Thần Mạn Xảo xách trở về: "Chạy cũng vô dụng, tốc độ của quái vật nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của em."
……
Ánh mắt Thẩm Tố không khống chế được bay tới trên người Thần Mạn Xảo.
Khϊếp sợ chiếm đa số.
Thần Mạn Xảo thật sự là không giống như một người giao tiếp lâu dài với quái vật, Thẩm Tố cảm thấy loại tình huống ra khỏi cục này của họ, cho dù gặp phải quái vật không địch lại, cũng nên liều mạng thử một lần, nhưng Thần Mạn Xảo từ đầu đến cuối đều không có ý tứ muốn động thủ, cô chỉ biết trốn, trốn không thoát cô nghĩ đến trước tiên lại là đánh bạc với vận khí.
"Thần..." Thẩm Tố muốn nói với Thần Mạn Xảo hai câu, vừa mới mở miệng liền phát hiện thân thể biến hóa.
Cô không có mũi chó dùng tốt như Thần Mạn Xảo, cho tới bây giờ cô mới ngửi được mùi thơm mà Thần Mạn Xảo nói.
Trong nháy mắt ngửi thấy mùi thơm kia, ngón tay liền có dấu hiệu cứng ngắc, thoáng cái mất đi linh hoạt, lại tiếp theo là cánh tay…
Cánh tay trắng nõn mịn màng của Thẩm Tố đột nhiên sinh ra một ít vụn gỗ, chúng nó là từ dưới da cứng rắn sinh trưởng ra, không đau cũng không ngứa, chỉ là cùng làn da của cô tương liên, đẩy không ra cũng run không hết, vụn gỗ lớn lên càng ngày càng nhiều.
Thẩm Tố chưa từng trải qua, cũng biết đây là cô đang bị ô nhiễm.
“Thần... "
Đầu lưỡi cũng dần dần chết lặng, âm thanh cầu cứu cũng không có cách nào phát ra.
Thần Mạn Xảo cầm lấy tay cô, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước.
Cô đang đợi quái vật xuất hiện, không để ý đến biến hóa trên người Thẩm Tố.
Thẩm Tố cảm thụ được đầu lưỡi chết lặng, phát ra một tiếng âm thanh hàm hồ, nhưng âm thanh như vậy quá nhỏ, gọi không tỉnh con chó nhỏ đang hết sức chuyên chú tiến hành một hồi đánh bạc.
Có so sánh, chênh lệch cũng liền hiện ra.
Thẩm Tố giờ phút này phi thường nhớ nhung Vệ Nam Y, Vệ Nam Y so với Thần Mạn Xảo nguy hiểm hơn rất nhiều, nhưng so với Thần Mạn Xảo đáng tin cậy hơn rất nhiều.
Cứ tiếp tục như vậy, Thần Mạn Xảo coi như thắng cuộc.
Thẩm Tố cũng biến thành dị loại.
Tứ chi Thẩm Tố đã sớm không cử động được, đầu còn có thể miễn cưỡng di chuyển, cô nghiêng về phía Thần Mạn Xảo, muốn dùng đầu đυ.ng Thần Mạn Xảo, không đợi cô đυ.ng phải Thần Mạn Xảo, Thần Mạn Xảo liền quay đầu lại: "Đến rồi!"
Con chó mù.
Thẩm Tố trăm triệu lần không nghĩ tới Thần Mạn Xảo đã quay lại, vẫn không nhìn thấy biến hóa trên người cô, mà là vội vã quay đầu lại.
"Hô hô hô..." Gió nóng lấy tư thế thế không thể đỡ cuốn tới trước mặt, cuốn lên lá rụng và hạt đất trên mặt đất, dán lên mặt Thẩm Tố, Thẩm Tố lại không thể động đậy, chỉ có thể bị động bị lá rụng dính trên mặt cô che khuất tầm mắt, cô híp mắt từ khe hở nhìn quái vật cao cấp trong miệng Thần Mạn Xảo, xa xa chỉ thấy một đám bóng dáng mơ hồ, còn có một con diều giơ lên cao.
Cô còn muốn nhìn lại, chỉ là nhìn thế nào cũng không thấy rõ.
Lá rụng và bùn đất đã che khuất phần lớn tầm nhìn của cô, ngay cả mũi cô cũng sắp bị bịt kín, bây giờ mỗi hơi thở cô hít vào đều trộn lẫn mùi bùn đất.
Thẩm Tố cũng không dám nghĩ hiện tại cô chật vật đến mức nào.
Nếu có người chịu hỏi Thẩm Tố quyết định sai lầm nhất là gì, vậy cô nhất định phải nói chuyện hôm nay ra ngoài cùng Thần Mạn Xảo.
Khi Thẩm Tố chửi rủa Thần Mạn Xảo trong lòng, bỗng nhiên có hai tay đắp lên mặt cô, nhẹ nhàng thay cô hái lá rụng dán lên da mặt cô không buông, đẩy khối bùn ra, để cho trước mắt cô khôi phục sáng rõ.
Con chó nhỏ cuối cùng cũng mở mắt, có tâm hơn rồi.
Nhưng Thẩm Tố vẫn không thấy rõ quái vật, quá xa.
Đúng lúc này, một cái kính viễn vọng được đưa tới bên tay cô, Thẩm Tố không chút suy nghĩ liền nhận lấy.
Thẩm Tố rốt cục nhìn thấy toàn cảnh những cái bóng mơ hồ kia, đó là mấy trăm con yêu quái rắn giống hệt tối hôm qua, yêu quái rắn ở phía trước không ngừng bò sát, theo sát họ là thôn dân dị hóa giống như Hoàng Lệ, bọn họ đi rất chặt chẽ, bảo vệ người ở giữa.
Đi lại giữa bọn họ là một phụ nữ áo đỏ, người phụ nữ vô cùng cao, hai chân là thân cây dài nhỏ, dung mạo cực diễm, ngoài ngực sinh trưởng nụ hoa.
Cùng nụ hoa Thẩm Tố nhìn thấy trên người quái vật tối hôm qua Vệ Nam Y gϊếŧ chết rất khác nhau, nụ hoa của cô ta là màu trắng nhạt, nhạt nhẽo tinh tế, nhìn rất đẹp.
Cô ta nắm trong tay hàng chục sợi dây câu, mỗi sợi dây đều buộc người sống ở đầu kia.
Những người này chính là con diều mà Thẩm Tố vừa mới nghĩ đến.
Họ cũng là người trong thôn, trên người họ có dấu vết dị hóa không quá nặng, dây câu xuyên qua trái tim của họ, từ sau lưng kéo dài ra buộc chặt thân thể, cánh tay thắt lưng đều bị siết đến huyết nhục mơ hồ, giọt máu theo dây cá rơi xuống dưới, cuối cùng chảy về phía người phụ nữ đang nắm dây câu, bị thân thể người phụ nữ hấp thu.
Đây không phải là dị hóa, mà giống hiến tế hơn.
“Phanh!”
Một tiếng súng vang lên, Thẩm Tố nhìn thấy viên đạn vàng bay về phía người phụ nữ.
Quái vật đi theo phía sau người phụ nữ đột nhiên nhảy dựng lên, nghênh đón viên đạn vàng bắn về phía người phụ nữ kia, viên đạn vàng trong nháy mắt xuyên thấu hai thân thể quái vật, mà người phụ nữ kia lông tóc không tổn hao gì.
Cô ta quay đầu lại, hướng về phía chỗ viên đạn bay tới cười cười, nụ cười tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ ác liệt, làm như là đang cười nhạo chủ nhân viên đạn vô năng.
Thẩm Tố rốt cục phát hiện ra chỗ không đúng.
Cô ta có thể nhìn rõ viên đạn…
“Cô Thần, cái kính viễn vọng này…”
Thẩm Tố muốn hỏi Thần Mạn Xảo sự huyền diệu của chiếc kính viễn vọng này, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm quen thuộc, âm thanh im bặt.
Cô đặt kính viễn vọng xuống, nhìn về phía sau.
Vệ Nam Y.
Chó con không có đổi tính, không có trở nên cẩn thận đáng tin cậy.
Tất cả sự quan tâm Thẩm Tố cảm nhận được đều là bởi vì người bên cạnh đã thay đổi.
Một khắc khi nhìn thấy Vệ Nam Y, cô thừa nhận là cô có chút ủy khuất, thậm chí có xúc động nhào vào trong lòng cô ấy khóc một cái, hỏi một chút sao bây giờ cô ấy mới tới.
Bất quá những cảm xúc này đều quá kỳ cục, Thẩm Tố không cảm thấy Vệ Nam Y là đối tượng cô có thể tùy ý phát tiết cảm xúc, cô chỉ có thể cắn răng ép nước mắt đều nhịn trở về.
“Mẹ nhỏ…”
Cô không biết nên nói cái gì, ngược lại phát hiện những mảnh gỗ kia đều biến mất, thân thể của cô cũng có thể cử động.
Thẩm Tố không dám nhìn Vệ Nam Y, chỉ có thể tìm kiếm thân ảnh con chó nhỏ không đáng tin kia.
Thần Mạn Xảo cũng không đi xa, cô liền ngồi xổm bên chân Vệ Nam Y, nhéo lỗ tai của mình, một bộ dáng nghe chủ nhân dạy dỗ.
Vệ Nam Y không dạy dỗ cô ta, cũng không nhìn cô ta.
Cô ấy nhìn Thẩm Tố, trừng trừng mắt khiến trong lòng Thẩm Tố chột dạ.
Mặc dù là bị cưỡng ép mang ra, nhưng cô cũng không nghe lời chạy ra ngoài.
Thẩm Tố cho rằng Vệ Nam Y sẽ nói cô hai câu, nhưng Vệ Nam Y chỉ lật khăn ra, giúp cô lau bùn trên mặt, đáy mắt dịu dàng không tan ra được: "Tiểu Tố nhà ta, đây đã thành mèo nhỏ rồi.”
Ủy khuất vừa mới mạnh mẽ đè xuống, nghe được giọng nói ôn nhu của cô ấy toàn bộ chạy ra.
Thẩm Tố tùy hứng một lần, cô chỉ Thần Mạn Xảo: "Mẹ nhỏ, thú cưng của mẹ nhỏ khi dễ tôi.”