Vệ Nam Y là một người kỳ lạ, ở cùng một chỗ với cô ấy, Thẩm Tố cũng trở nên kỳ lạ.
Cô đã cảm thấy Thẩm Mục Lương có vấn đề, hẳn là nên tìm kiếm cơ hội chạy trốn, nhưng cuối cùng lề mề đến buổi tối, không chỉ có người không đi, còn để Vệ Nam Y ngủ trong phòng của cô.
Vệ Nam Y lừa gạt cô bằng cách nào?
Hình như cũng không nói gì, ánh mắt cô ấy hàm chứa hơi nước nhìn qua, tràn đầy tủi thân nhìn cô trong chốc lát, Thẩm Tố đã nhường một nửa phòng ra.
Không phải ý chí của cô không kiên định, dáng vẻ Vệ Nam Y hai mắt đẫm lệ mông lung cũng đủ để cho rất nhiều người thỏa hiệp.
Lại thêm trong nhà tổng cộng cũng chỉ có hai gian phòng có thể ở, cô cũng không thể ép vợ chồng giả ngủ cùng một chỗ, cũng không thích hợp, chẳng qua tinh thần đoàn đội của Vệ Nam Y cũng vô cùng kém, giả mạo vợ chồng bước vào cửa nhà cô, thế mà một chút công phu bề ngoài cũng không làm.
Thẩm Mục Lương không biết đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sau khi vào cửa phòng cũng không đi ra nữa, giữ cô lại một mình ở chung với Vệ Nam Y, buổi tối lúc Thẩm Tố đi đưa cơm cho lão, ngược lại nghe hắn gọi hai tiếng con gái ngoan.
Không chỉ có Vệ Nam Y, Thẩm Mục Lương cũng lạ.
Lúc nằm trên giường, Thẩm Tố còn đang suy nghĩ, cô không nên ngủ như vậy, nên đứng lên viết nhật ký.
Nội dung nhật ký viết, hôm nay cô gặp một đôi vợ chồng giả, một người muốn làm mẹ của cô, một người muốn làm cha của cô, nhưng cô không quen hai ngươi.
Chẳng lẽ nhìn qua cô giống như là con gái tốt nhất trần đời hay sao? Đáng để họ hao hết tâm tư vẽ diễn một màn tình thân đến trên người cô.
Thẩm Tố tự mình ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười.
Cô nằm sấp trên giường, tủ đầu giường đặt thùng giấy, trong thùng là con thỏ Vệ Nam Y tặng cô.
Trong lòng Thẩm Tố có chuyện đè nặng, ngủ không yên lại trốn không thoát, dứt khoát là quỳ gối trên giường dùng rau xanh đùa giỡn với con thỏ kia chơi.
Không biết Vệ Nam Y tìm con thỏ này ở đâu, vừa ngoan vừa thơm, chỉ là mập mạp một chút, đút thỏ ăn rau xanh, vậy mà cô lại đói bụng theo, cô thật lòng cảm thấy thịt thỏ xào cay có thể ăn ngon, ý niệm trong đầu không xua đi được, ánh mắt lại càng ngày càng nhu hòa.
Thẩm Tố hiện tại cũng không nghĩ ra, sao cô có thể dồn hết dịu dàng đến cho con thỏ.
Vệ Nam Y tắm rửa xong đi tới đã thấy Thẩm Tố đang dỗ thỏ trắng ăn lá cây, ánh mắt nhu hòa, khóe môi mang theo nụ cười, ngay cả Vệ Nam Y đi vào cũng không phát hiện.
Vệ Nam Y ngồi xuống bên giường, nhìn đầu con thỏ trắng dán lên cánh tay Thẩm Tố: "Nó cũng muốn ngủ cùng chúng ta sao?"
Giọng nói vang lên, Thẩm Tố mới phát hiện Vệ Nam Y đang ngồi bên cạnh cô.
Vệ Nam Y lộ ra vẻ lạnh lùng, không tìm thấy chút ấm áp có chút khác thường, nhưng cô vốn không hiểu Vệ Nam Y lắm, cũng không có tư cách đánh giá cô ấy cái gì.
Thẩm Tố xoay người ngồi dậy từ trên giường: "Không, nó ngủ trong rương, mẹ ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất, chúng ta ba người mỗi người ngủ riêng."
Thẩm Tố lấy chiếu từ trong ngăn tủ ra, thuần thục trải trên mặt đất.
Bây giờ trời nóng, cô túm chăn mỏng trên giường bò lên chiếu, an an ổn ổn nằm xuống.
Cô không muốn cùng Vệ Nam có ý nghĩ đồng sàng cộng chẩm, dù là Vệ Nam Y thật đẹp đến giống tiên giáng trần, các cô cũng là người xa lạ lần đầu gặp mặt.
Vệ Nam Y vẫn duy trì động tác vừa rồi, im lặng ngồi bên giường, cúi đầu nhìn Thẩm Tố đang nằm trên chiếu.
Trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy Thẩm Tố, Thẩm Tố không hiểu sao chột dạ, theo bản năng lảng tránh ánh mắt như vậy.
Cô trở mình, biến thành bọc một góc chăn nằm úp sấp trên chiếu.
Thẩm Tố cũng cực kỳ mâu thuẫn, cô không nghĩ ra sự khác thường của mình, càng không nghĩ ra tại sao lại sinh ra cảm giác tin tưởng đối với người mẹ giả này, cho phép cô ấy ngủ cùng một phòng với mình.
Ánh mắt phía sau lưng không bởi vì cô trốn tránh mà biến mất, ngược lại sau khi cô đưa lưng về phía Vệ Nam Y, ánh mắt kia trở nên tùy ý cố chấp, từ trên xuống dưới, nhìn qua mái tóc dài dày đặc của Thẩm Tố, cái cổ thon dài mềm mại, sống lưng nhỏ bé nhu mỹ... Mỗi một chỗ lưu chuyển đều có chút dừng lại ngắn ngủi, như là đang hồi tưởng, hoặc như là âm thầm ghi nhớ cái gì đó.
Tuy rằng đưa lưng về phía Vệ Nam Y, không nhìn thấy thần sắc của Vệ Nam Y, nhưng Thẩm Tố có thể cảm giác được ánh mắt của Vệ Nam Y không rời khỏi người cô.
Thẩm Tố có chút xấu hổ, cô muốn bỏ qua cái nhìn chăm chú của Vệ Nam Y, lực chú ý chậm rãi rơi vào thùng giấy.
Con thỏ trắng trong thùng giấy lộ ra một chút lông trắng, bên trong còn có chút tiếng nhai nuốt truyền ra.
Vẫn là thỏ tốt hơn.
Không biết sợ, chỉ biết ăn.
Cô lại muốn ăn kẹo…
Cổ họng Thẩm Tố rỉ ra vị đắng nhàn nhạt, cô nhịn không được cầm viên kẹo nhét vào trong miệng, thưởng thức vị ngọt mới có tinh thần tiếp tục nhìn sợi lông trắng kia.
Thỏ trắng chỉ lộ ra một chút lông nhọn, một đám nhỏ màu trắng lắc lư.
Sờ lên khẳng định xúc cảm rất tốt.
Thẩm Tố là một người theo trường phái hành động, vừa mới có ý nghĩ như vậy, cô đã đứng lên ôm thùng giấy đến bên chiếu.
Bàn tay rơi xuống đầu thỏ, ấn xuống, nhẹ nhàng xoa xoa, vô thức lộ ra ý cười.
Xúc cảm của thỏ thật đúng là không tệ.
Nếu nó nhỏ hơn một chút, gầy hơn một chút, cô sẽ không nghĩ đến việc ăn thịt thỏ.
“Em rất thích nó?”
m thanh chất vấn vang lên, Thẩm Tố theo âm thanh, hốt hoảng quay đầu lại.
Không biết tự lúc nào Vệ Nam Y ngồi xuống bên cạnh cô, cô ấy nhìn chằm chằm con thỏ không chớp mắt, hỏi Thẩm Tố.
Thẩm Tố vừa mới tìm lý do cho sự tham ăn của mình, không để ý đến hành động của Vệ Nam Y, cũng không để ý đến đôi mắt vốn nên dịu dàng như nước đã phủ lên lớp sương lạnh mỏng manh, hiện tại hơi thở ấm áp thổi ngứa vành tai, cô mới hoảng sợ phát hiện Vệ Nam Y cách cô thực sự quá gần.
Cô nghiêng đầu cách sườn mặt Vệ Nam Y không tới một ly, lại gần một chút, cô có thể nếm được cánh hoa mềm mại của Dạ Đàm giấu trong sương lạnh.
Khoảng cách quá gần khiến trái tim Thẩm Tố đập hụt nửa nhịp, mông cô dịch về phía sau, lại nhích sang trái, thật sự kéo dài khoảng cách với Vệ Nam Y, mùi thơm trong hơi thở cũng không tản ra được, Thẩm Tố xoa xoa chóp mũi: "Thích.”
“Thích là được rồi.”
Ngoài miệng Vệ Nam Y nói được, nhưng âm thanh quỷ dị lại lạnh lùng.
Cô không hề cùng Thẩm Tố cùng ngồi ở trên chiếu, trở lại trên giường, lôi kéo chăn bọc chính cô vào trong.
Vệ Nam Y cũng không nhắm mắt, nằm trên gối của Thẩm Tố không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc Vệ Nam Y nhìn Thẩm Tố, Thẩm Tố không dám nhìn thẳng, chờ Vệ Nam Y không nhìn cô nữa, tâm tư Thẩm Tố lại bay tới trên người Vệ Nam Y.
Giường của Thẩm Tố dựa vào cửa sổ, cửa sổ còn mở, theo bóng đêm dần tối, nguyệt sa màu trắng nhạt từ bên ngoài bay vào, chậm rãi bao lấy người nằm yên trên giường.
Vệ Nam Y vốn giống như tiên tử trong mây mù mông lung, nguyệt sa bao lấy, làm cho cả người cô tản ra ánh sáng nhu hòa mờ mịt.
Mặt mày ẩn vào trong sương trăng, góc cạnh mơ hồ, thêm phần thánh khiết.
Có lẽ, cô nên bái lạy cô ấy.
Vệ Nam Y thoạt nhìn giống như một thần nữ thương xót chúng sinh.
Thẩm Tố vừa mới nâng người lên, Vệ Nam Y liền chú ý đến động tĩnh của cô: "Sao vậy?”
Cô không chỉ hỏi Thẩm Tố, còn từ trên giường ngồi dậy.
Thẩm Tố đột nhiên cảm thấy động tĩnh của cô nếu lớn hơn một chút, Vệ Nam Y có thể lập tức từ trên giường lăn xuống ở cùng cô.
Đây thật sự là một ý nghĩ tự mình đa tình.
Cô tự cười ra tiếng.
Cười như vậy, tâm tư muốn lạy Vệ Nam Y cũng liền phai nhạt, Thẩm Tố chỉ chỉ cửa sổ: "Mẹ nhỏ, mẹ không đóng cửa sổ lại sao?"
Vệ Nam Y khép cửa sổ lại, kéo rèm cửa sổ thật dày, che khuất ánh trăng xuyên qua cửa sổ.
“Đóng.”
Cô làm tốt tất cả mới trả lời Thẩm Tố, như là tranh công, cũng như là biểu hiện ngoan ngoãn.
Thẩm Tố không phải lần đầu tiên đặt từ ngoan ngoãn này ở trên người Vệ Nam Y, cô biết không phù hợp, nhưng Vệ Nam Y đan hai tay vào nhau, tự nhiên buông xuống giường, mặt mày thấp nhẹ, bộ dáng chậm rãi đáp lời cô quả thật là rất ngoan.
Vệ Nam Y thật đúng là... không có ánh trăng điểm xuyết, vẫn xinh đẹp đến kinh tâm động phách, dễ dàng khiến trong mắt người khác tất cả đều là cô.
Thẩm Tố khẩn trương hít vào hai hơi, cô muốn mượn không khí trong lành để tẩy rửa tâm tình quái dị nặng nề tiến vào tim, nhưng hơi hít vào đều được bao bọc bởi hương thơm, xua không tan, tránh không thoát.
Bình bịch.
Tim đập càng nhanh hơn, tim Thẩm Tố cũng muốn nhảy đến cổ họng, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ vụn.
Tiếng sột soạt vang lên là từ trong thùng giấy chạy ra, là động tĩnh con thỏ vốn nên an phận kia gây ra, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Thẩm Tố vỗ vỗ thùng giấy, có chút bất mãn.
“Hình như nó có chút ồn ào.”
Vệ Nam Y cùng ý nghĩ của cô quả thực không mưu mà hợp, Thẩm Tố lập tức hỏi theo: "Vậy tôi đặt nó ở bên ngoài nha?"
Người ngồi trên giường gật đầu.
Thẩm Tố lập tức bò dậy, ôm thùng giấy ra khỏi phòng.
Chờ gió thổi vào nhà chính phất vào mặt, Thẩm Tố mới phát hiện mình vừa rồi quá đáng bao nhiêu.
Vệ Nam Y chính là bụng dạ khó lường, người trong lòng có mưu đồ, vừa rồi cô có thể quên sạch sẽ những thứ này.
Thẩm Tố không yên lòng đặt thùng giấy ở trên bàn, bàn dựa vào trên tường treo một bộ lịch tháng, dấu vết trên lịch tháng là dùng bút đỏ vẽ qua, đó cũng là một chút thói quen của Thẩm Tố, thỉnh thoảng sẽ khoanh lại một hai ngày quan trọng nhắc nhở mình.
Cô lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên lấy ra một cây bút đỏ dùng sức khoanh tròn ngày hôm nay, nặng nề viết xuống một chữ lạ.
“Đang làm gì đó?”
Thẩm Tố chăm chú viết, giọng Vệ Nam Y đột nhiên vang lên, làm cô bị dọa sợ không nhẹ.
Bút trong tay cô đều quăng ra ngoài, vừa vặn đập trúng người dọa cô, ngòi bút không có nắp bút để lại một vết đỏ rõ ràng trên cánh tay, giống như là một giọt máu nhuộm ra trong tuyết.
Sự khϊếp đảm của Thẩm Tố bị một loại cảm xúc khác hòa tan, cô nắm lấy cổ tay Vệ Nam Y: "Có đau không?"
“Không đau.”
Vệ Nam Y không ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô.
Thẩm Tố nắm rất nhanh, buông lỏng cũng nhanh: "Vậy là tốt rồi.”
Cô không để ý đến ánh mắt Vệ Nam Y đuổi theo tay cô rất lâu, chỉ thuận theo trái tim, làm bộ thoải mái, duỗi lưng: "Về ngủ đi.”
Thẩm Tố muốn đi, Vệ Nam Y lại móc lấy góc áo cô: "Chữ lạ kia là gì?”
Lực chú ý của Vệ Nam Y vẫn là đi tới chỗ lịch tháng, trong lúc nhất thời Thẩm Tố không biết nên trả lời như thế nào, cũng có thể nói cô không muốn trả lời.
Cô vừa bắt đầu suy nghĩ nên từ chối thế nào, Vệ Nam Y đã buông tay: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi, em có quyền không nói cho tôi biết.”
Trong giọng Vệ Nam Y lộ ra vẻ mất mát, Thẩm Tố không muốn mở miệng sờ chóp mũi, không hiểu sao nói ra những lời hoàn toàn khác với suy nghĩ trong lòng: "Không cần phải nói xin lỗi, cũng không có gì không thể nói.”
Vệ Nam Y nhìn qua, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Quan hệ của hai người không thích hợp chia sẻ bí mật, nhưng đối mặt với cặp mắt kia, Thẩm Tố vẫn lựa chọn thành thật nói: "Mẹ nhỏ, những chữ này phần lớn là một loại biểu đạt tâm tình ngày hôm đó của tôi, cũng là ghi chép.”
Nói như vậy, Thẩm Tố chỉ có thể cầu nguyện dưới đáy lòng.
Vệ Nam Y tốt nhất đừng truy vấn hàm nghĩa của chữ, cô không giải thích được chữ lạ này.
Vệ Nam Y thật đúng là truy vấn hàm nghĩa, nhưng không phải hôm nay, mà là hôm trước.
"Chữ thiếu này là có ý gì?"
Vòng tròn màu đỏ đánh dấu vài lần, gắt gao vòng tròn lấy dãy số ngày hôm trước, bên cạnh là một chữ "Thiếu" nặng nề viết xuống, xuyên thấu qua chữ này, Thẩm Tố đều thấy được sự bực bội của cô khi viết xuống chữ này.
Thẩm Tố thở dài: "Mẹ nhỏ, có lẽ tôi đã bị mất trí nhớ.”