Thẩm Tố cảm thấy cô không quên chi tiết nào, nhưng Vệ Nam Y rõ ràng không vui vẻ như vậy: "Tôi và ba em còn chưa kết hôn, không nhận nổi tiếng mẹ này của em."
Nói chuyện cũng không mềm mại như vừa rồi, có chút đâm người.
Thẩm Tố nghĩ không ra Vệ Nam Y đột nhiên tức giận từ đâu tới, Thẩm Mục Lương đột nhiên chen vào giữa hai người, không quá đồng ý nói với Vệ Nam Y: "Nam Y, em đối xử tốt với con gái như vậy, vì để cho những thôn dân kia đối xử tốt với nó một chút, còn đưa tiền từng nhà, sao lại không nhận nổi tiếng mẹ này.”
Thì ra số tiền đó là của Vệ Nam Y.
Nghi hoặc đè ở trong lòng đã có lời giải thích, nguyên nhân bọn Thẩm Mục Lương biết đường trở về lại là muốn dùng tiền thay cô mua chuộc những người cùng thôn kia, hiện tại lại liên tưởng đến sắc mặt những người đó vừa rồi, Thẩm Tố chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô không quan tâm thái độ của người cùng thôn đối với cô, Vệ Nam Y lại quan tâm thay cô.
Nếu đây cũng là một loại thủ đoạn kéo gần quan hệ, Thẩm Tố chỉ có thể nói họ tìm lầm phương hướng, còn không bằng đem số tiền kia cho cô, so với người cùng thôn, Thẩm Tố càng thích tiền hơn.
Lúc Thẩm Tố thất thần, Vệ Nam Y cuối cùng cũng có thời gian rảnh để ý đến Thẩm Mục Lương.
Ngón tay mềm mại khoác lên cổ tay Thẩm Mục Lương, dùng sức nghiền xuống dưới, cả khuôn mặt Thẩm Mục Lương đều trở nên vặn vẹo khó coi, nho nhã lịch sự sụp đổ hoàn toàn, gã trở nên vội vàng bực bội.
Vệ Nam Y thờ ơ thu tay lại, màu đỏ trên mặt Thẩm Mục Lương đang nhanh chóng giảm xuống, gã hoảng hốt nắm lấy cánh tay Thẩm Tố, run giọng hỏi: "Con gái ngoan, buổi tối ba nên ở đâu?"
Suy nghĩ của Thẩm Tố bị Thẩm Mục Lương quấy rối.
Cô lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn Thẩm Mục Lương lại nắm lấy cánh tay cô.
Ngón tay cong cong của Thẩm Mục Lương gắt gao giữ chặt Thẩm Tố, dùng sức trước nay chưa từng có, ông ta nhìn có chút bối rối, bàn tay nắm tay cô nhẹ run rẩy.
Không đúng!
Phần run rẩy kia cũng không có thông qua lòng bàn tay Thẩm Mục Lương truyền cho Thẩm Tố, dường như không phải tay ông ta đang run, mà là... da đang run.
Ý tưởng đáng sợ một khi hiện lên trong đầu sẽ không giải tán được, Thẩm Tố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, vội vàng dẫn Thẩm Mục Lương vào phòng, tìm cho gã một căn phòng, ngoài miệng còn dối trá đáp lại: "Ba, ba nghỉ ngơi cho tốt.”
Nếu vừa rồi bởi vì tham luyến ấm áp mà phối hợp diễn xuất, hiện tại chính là không thể không diễn.
Sức mạnh vượt quá nhận thức, cô không có can đảm để khiêu chiến.
Đóng cửa phòng thay Thẩm Mục Lương, Thẩm Tố vẫn cảm thấy hoảng hốt như cũ.
Sau lưng cô dán sát vách tường, tay lại không khống chế được sờ soạng vào trong túi, còn chưa đυ.ng tới kẹo, trước tiên đυ.ng phải một mảnh sứ ngọc bỏ bị vào, không giống với xúc cảm lành lạnh bình thường, giờ phút này mảnh sứ ngọc sờ vào lòng bàn tay cơ hồ có thể làm bỏng da.
Thẩm Tố vội vàng buông tay ra, ngay cả kẹo cũng không thể lấy ra.
Da run rẩy chỉ có thể nói rõ làn da của ông ta không có máu thịt, thứ như vậy còn là người sao?
Cô là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng da Thẩm Mục Lương thật sự run rẩy!
Thẩm Tố càng nghĩ càng sợ, chân không khống chế được bước ra ngoài, vừa mới chạy tới trong sân đã nghe thấy có người hỏi.
"Tôi nên ở đâu?"
Thẩm Tố nhìn theo âm thanh, chỉ thấy Vệ Nam Y đứng trước cây sơn chi.
Chỉ khi Vệ Nam Y kháng cự tiếng mẹ nhỏ kia, ngắn ngủi lộ ra chút tức giận, phần lớn thời gian đều dịu dàng, thẹn thùng quyến rũ, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, sợ quấy nhiễu nửa chiếc lá rơi.
Thẩm Tố đột nhiên không vội chạy, ma xui quỷ khiến đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm làn da Vệ Nam Y không buông, nơi đó không có dấu vết rung động, làn da mỹ nhân tự nhiên mà thành.
Cô ấy và Thẩm Mục Lương khác nhau.
Nói không chừng cô không phải đồng bọn của Thẩm Mục Lương, cô là người bị hại bị uy hϊếp tới.
Cô lại giúp Vệ Nam Y biện chứng.
Tâm tư hỗn độn phức tạp càng ngày càng kỳ lạ, nhưng trái tim vốn táo bạo bất an lại an tĩnh thần kỳ, ý nghĩ chạy trốn cũng ngừng nhảy lên.
Thẩm Tố đa nghi, xưa nay chưa bao giờ mù quáng tin người.
Sau khi phát hiện Thẩm Mục Lương có vấn đề, còn có thể từ trên người Vệ Nam Y cảm thấy được cảm giác an tâm, chính cô cũng cảm thấy quỷ dị.
Cô không giấu cảm xúc quá tốt, Vệ Nam Y lại không phát hiện ra sự khác thường của cô, rất tự nhiên rút khăn giấy, chậm rãi phủ lên trán Thẩm Tố: "Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?”
Nóng... Quả thật có thể cảm nhận được nhiệt độ khiến Thẩm Tố tìm được lý do giải thích, da Thẩm Mục Lương có thể không run, chỉ là cô nóng đến hoa mắt.
Suy nghĩ như vậy khiến Thẩm Tố thở phào nhẹ nhõm.
Kẻ ác và không biết, khẳng định là cái sau càng đáng sợ hơn.
Thẩm Tố nhận lấy khăn giấy, tự mình lau mồ hôi chảy ra, vẫn còn đang nhớ lại cảnh tượng vừa mới nhìn thấy, cô muốn tìm chi tiết để chứng minh suy nghĩ, kết thúc kinh hãi.
Nhưng càng nghĩ càng vội, mồ hôi Thẩm Tố chảy ra cũng nhiều hơn.
Vệ Nam Y đứng trước mặt cô, ánh mắt chân thành: "Em vẫn rất nóng sao? Hay là tôi ôm em một cái?”
Cánh tay Vệ Nam Y hơi mở ra, thật sự muốn ôm Thẩm Tố.
Thẩm Tố trong nháy mắt ngây ngốc, theo bản năng dựa sát về phía trước, lập tức sắp tiến vào trong lòng Vệ Nam Y, cô kịp phản ứng lại, nhanh chóng lui về phía sau một bước.
Cô chưa từng nghe nói quá nóng còn cần ôm, càng ôm càng nóng còn tạm chấp nhận được
Thiếu chút nữa bị Vệ Nam Y kéo lệch.
Sau khi Thẩm Tố lui ra, Vệ Nam Y như không có việc gì thu tay về, nếu bỏ qua dấu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cô ấy, vừa rồi dường như không có chuyện gì xảy ra.
Vệ Nam Y xoa xoa lòng bàn tay trống rỗng, đưa thẻ ngân hàng cho Thẩm Tố: "Trong này có ba ngàn vạn, cho em.”
“……”
Giọng Vệ Nam Y không lớn, trọng lượng lại không nhẹ.
Thân thể Thẩm Tố cứng đờ, vẻ mặt hoảng loạn lui về phía sau hai bước, thẻ ngân hàng đưa tới trong tay cũng không dám nhận.
Đây...... Đây không phải là tiền mua mạng chứ?
Hình ảnh trong phim kinh dị lóe lên trong đầu, Thẩm Tố khẩn trương nuốt nước miếng, mồ hôi mịn màng theo thái dương lăn xuống, sau lưng mảnh khảnh đã sớm thấm ướt một mảnh.
Vệ Nam Y nhìn như người vật đều vô hại, nhưng họ quả thật mạo nhận thân phận bước vào nhà cô.
Vệ Nam Y không nói gì, ngón tay cô nhẹ nhàng gạt mở túi quần áo của cô, tấm thẻ Thẩm Tố không dám nhận kia bị cô nhét vào, cô cũng không đề cập tới chuyện tiền bạc, cô chỉ hỏi: "Em có thể đừng gọi tôi là mẹ nhỏ nữa được không?"
Ba ngàn vạn mua một cái tên? Quả nhiên vẫn là tiền mua mạng.
Thẩm Tố không hoài nghi số tiền trong thẻ của Vệ Nam Y làm giả, cô chỉ cảm thấy mạng của mình từ trước đến nay rất kém cỏi, chuyện tốt tiền phi nghĩa từ trên trời rơi xuống đầu cô, nhất định là điềm báo không tốt lắm.
Cô lại lùi lại: "Được, dì Vệ.”
Thẩm Tố còn muốn lùi xa hơn một chút, nhưng cô chỉ chớp mắt một cái, khoảng cách vừa mới kéo ra đã bị Vệ Nam Y đuổi kịp, khiến cô không khỏi trầm tư khoảng cách vừa mới kéo ra có phải quá gần hay không.
Ngón trỏ của Vệ Nam Y lần nữa móc vào góc túi của cô, không dùng sức lực gì, Thẩm Tố cũng rất khó cử động.
Thẩm Tố không rõ Vệ Nam Y muốn làm gì, Vệ Nam Y cũng không nói lời nào.
Cô dường như là khắc chế một loại cảm xúc nào đó đè nén dưới đáy lòng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thẩm Tố có thủy quang lưu động.
Thẩm Tố sợ cô ấy khóc, vừa định nói gì đó, Vệ Nam Y ngược lại mở miệng: "Em cứ gọi tôi là mẹ nhỏ đi, nghe như vậy..."
Lời nói ra khỏi miệng tạm dừng trong ngắn ngủi, lúc mở miệng lại càng giống như là lẩm bẩm: "Thân thiết hơn một chút.”