Đã Cắn Câu

Chương 2

Người ta thường nói, chuyện tốt thì không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm. Loại tin đồn này lan truyền cực kỳ nhanh chóng.

Ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trong nhóm làm việc không biết bị người nào thích xem trò vui không ngại lớn chuyện truyền ra ngoài.

Tống Dữ cũng là một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, sở hữu vẻ ngoài lịch lãm và hấp dẫn. Anh ấy từng được chọn là một trong mười người đàn ông xuất sắc nhất mà phái nữ thủ đô muốn kết hôn nhất. Tin tức vừa ra, trong nháy mắt đã leo lên hot search .

Rất nhanh, tin tức này đã khiến bạn gái tin đồn của Tống Dữ là Lâm Tuệ chú ý. Cô ta còn đăng một phản hồi đặc biệt trên weibo: "Chúng tôi ổn."

Fan của Lâm Tuệ không vui, họ dọa rằng sẽ truy tìm và công bố thông tin cá nhân của "kẻ thứ ba" là tôi đây, để làm tổn hại danh dự của tôi.

Trên tầng cao nhất của công ty, bên ngoài phòng làm việc của Tống Dữ.

Lúc này hai chân tôi đang run rẩy chờ để được gặp anh ấy, trong lòng sắp xếp lại lời xin lỗi. Đồng thời, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc trực tiếp bị sa thải...

Tống Dữ đang mở cuộc họp qua video trong phòng làm việc. Tôi đợi cho đến khi cuộc họp của anh ấy kết thúc, nhắm mắt quyết tâm xong liền gõ cửa rồi bước vào.

"Tống tổng, tôi... ai da!" Vừa bước vào cửa, tôi cúi đầu bước đi và va vào ai đó, gần như mất thăng bằng.

Tống Dữ phản ứng rất nhanh, bàn tay dài vươn ra nắm lấy cổ áo tôi!

"Có chuyện gì?" Anh buông tay ra, cúi đầu nhìn tôi hành động vội vàng.

"Tôi... chuyện đó... tôi xin lỗi, Tống tổng! Tôi sai rồi..."

Những lời chuẩn bị kỹ lưỡng trước đó bị cú va chạm này làm cho tan tành, tôi cúi đầu xin lỗi anh ấy, nói năng một cách lộn xộn.

"Cô đang làm gì vậy?" Ánh mắt anh ấy nhìn tôi giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.

"Tôi......"

Trong nháy mắt tôi liền hiểu, rất có thể Tống tổng còn chưa chú ý đến chuyện này. Suy cho cùng, anh ấy thường rất bận rộn, hẳn là không có thời gian để lướt internet nhỉ?

"Tống tống, là như thế này." Tôi hắng giọng, "Tôi đã soạn một tin nhắn muốn gửi cho anh..."

"Ừ."

"... muốn nói với anh là Tiểu Kiều đã có con với Louis."

"Rất tốt."

"Kết quả là tôi vô tình gửi nhầm tin nhắn này vào nhóm của công ty..."

"À, không sao, lần sau chú ý."

"Không phải... Tống tổng, tin tức này có chút khiến người ta hiểu lầm..."

"Hiểu lầm như thế nào?"

"Chính là... tôi nói..." Tôi căn bản không thể nói ra khỏi miệng, lúc này đây tôi cảm giác mặt mình giống như đang bốc cháy.

Tôi nhanh trí, lấy điện thoại ra đưa cho Tống Dữ tự xem tin nhắn kia.

Sau khi nhìn qua, anh ấy cau mày.

Tôi đứng bên cạnh, sợ đến mức không dám thở.

Sau đó anh ấy trả lời một cuộc điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt anh ấy nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Tôi biết rồi."

Thôi xong, sợ là lành ít dữ nhiều rồi!