Ngày thứ hai sau đại hôn, ta cùng Xảo Yên đến thỉnh an Đại phu nhân, kính trà nàng.
Nàng rất hào phóng ban thưởng chúng ta mỗi người mười lượng bạc, chúng ta quỳ xuống tạ ơn, vừa đúng lúc nha hoàn chạy vào thông báo Thúy Yên cũng tới. Đại phu nhân không bảo chúng ta đứng dậy mà chỉ nâng tay bảo nha hoàn ra đỡ Thúy Yên đi vào.
Tính ra, cái thai của Thúy Yên cũng đã được năm tháng.
Nàng ta vừa tới, ta liếc mắt nhìn cái bụng đã nhô cao lên, đi lại không tiện được một nha hoàn đỡ tay đi vào.
Thấy Đại phu nhân, nàng cũng không quỳ xuống, ỷ vào thân mình chỉ hơi hạ gối, hành lễ qua loa.
Nghĩ rằng Đại phu nhân sẽ khiển trách tiện bề quản lí quy củ, không ngờ nàng lại cười sai người dọn chỗ cho Thúy Yên ngồi, còn rất ôn hòa hỏi vài câu về tình hình cái thai.
Chờ tới khi Đại phu nhân và Thúy Yên nhớ tới, chúng ta đã quỳ được nửa canh giờ.
Trở về phòng, Tiểu Vân đành bôi thuốc cho ta.
Kéo ống quần lên có thể thấy vết xanh tím nổi bần bật trên làn da trắng nõn, có chút dọa người.
Mấy ngày sau, ta không đi đâu cũng không rời khỏi giường.
Cũng may ta đã biết chữ, ở trên giường đọc vài cuốn thoại bản cũng không cảm thấy nhàm chán.
Một tháng này Tiêu Túc Viễn đến hậu viện khoảng bốn, năm lần, lần nào cũng ở lại viện của Đại phu nhân.
Ta rất vui vẻ thoải mái đọc thoại bản.
Trong đó có một câu chuyện ta khá thích.
Kể rằng có một vị tiểu thư gả vào nhà phu quân, không ngờ người phu quân này là một tên phá gia chi tử, cả ngày lưu luyến nơi phong trần chưa nói, lại còn ham mê cờ bạc.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi hắn ta đã thua sạch số tiền tổ tiên để lại, ngay cả của hồi môn của vị tiểu thư cũng bị hắn nướng vào sòng bạc.
Không còn cách nào khác, vị tiểu thư đành phải tiếp nhận quản lí một cửa hàng vài dệt để trang trải cuộc sống, khổ sở kinh doanh cuối cùng qua nửa năm đã có thể chuyển bại thành thắng, dần dần khôi phục lại gia thế giàu có ngày trước.
Vị tiểu thư và phu quân đã làm lành, một tay bảo vệ gia nghiệp.
Ta nghĩ, nếu ta có thể học tính toán sổ sách, tự mình điều hành một cửa hàng liệu có thể giống như vị tiểu thư trong thoại bản kia, tự mình kiếm tiền không phụ thuộc vào ai?
Ta còn đang thất thần suy nghĩ thì nghe có người hỏi:
“Đang nghĩ chuyện gì vậy?”
Ta buột miệng trả lời:
“Nghĩ chuyện kiếm tiền chứ còn chuyện gì.”
Nói xong ta liền lập tức hoàn hồn. Quả nhiên Tiêu Túc Viễn đang đứng trong phòng, vẻ mặt buồn cười nhìn ta. Hắn hỏi ta bị phạt tiền hay sao, sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện kiếm tiền?”
Ta liền kể câu chuyện trong thoại bản cho hắn nghe, hắn nghe xong cũng cảm thán vị tiểu thư này thật tài trí.
Tối đó khi xong chuyện, Tiêu Túc Viễn ôm lấy ta, hỏi ta bài tập mấy ngày nay.
Ta lúc này đã mệt lắm rồi, bị hắn lôi kéo nói chuyện phiếm chỉ trả lời ừ ừ a a cho có lệ.
Có lẽ thấy thái độ qua loa của ta quá lộ liễu, hắn đành bất lực nhéo mũi ta.
Ta khó thở, bực mình trừng mắt nhìn hắn, vội vàng thanh minh, chỉ nghe hắn chậm rì nói:
“Nếu nàng muốn học quản gia chi tiêu, ngày mai hãy tới chỗ Thân ma ma cùng quản lí chút sổ sách đi.”
Làm gì có lý nào một nha hoàn thông phòng lại học cách quản gia?
Ta sợ đắc tội Đại phu nhân liền lắc đầu từ chối, hôn lên cằm hắn một cách nịnh nọt:
“Nô tỳ chỉ nói đùa thôi, nô tỳ đi theo công tử, cơm ăn áo mặc nào phải lo cái gì, học cái này cũng chẳng có tác dụng mấy. Nếu gây sự chỗ Thân ma ma còn làm công tử thất vọng, nô tỳ không gánh nổi đâu.”
Sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, bầu không khí vui vẻ thoải mái ban đầu nháy mắt bay sạch.
“Ngươi đã không muốn thì coi như bỏ đi.”
Nói xong câu này liền xoay người nằm quay lưng về phía ta.
Ta không biết hắn tức giận chuyện gì, chỉ có thể nén xuống nghi hoặc chủ động làm hòa.
Ta vòng tay ôm hắn từ phía sau, gần như cùng lúc hắn cũng quay lại ôm ta, khẽ thở dài.
Ta đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hai mắt dần dần nhắm lại, nửa tỉnh nửa mê nghe có người bên cạnh thở dài nói:
“Ta phải làm thế nào với ngươi đây.”
Ta nặng nề nhắm mắt, không biết có người đã nói câu đó thật hay không.