Chân Thật Điện Ảnh

Chương 11: Phục bàn 1

Editor: Helen

----------------------------

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở nụ cười cực kì sáng lạn của Văn Tĩnh. Sau đó, trò chơi kết thúc, ý thức rời khỏi Chân Thật Điện Ảnh.

Văn Tĩnh, “……”

Lộ Dương, “……”

Hiện thực, hai người cởi mũ giáp sau đó mắt to trừng mắt nhỏ, lại không có ai nói chuyện.

Giờ phút này, tâm tình Lộ Dương rất phức tạp, trong đầu các loại tin tức điên cuồng spam.

# Ăn mừng ảnh đế Lộ có nụ hôn màn ảnh đầu tiên #

# Ảnh đế Lộ lần đầu tiên có hảo cảm với nữ diễn viên #

# Lộ ảnh đế lần đầu tiên thua trận #

# Cô ấy không đợi được anh hắc hóa, liền tự mình hắc hóa đánh anh ngã xuống #

# Cuối cùng cũng hiểu được cảm giác bị thua trận#

……

Hồi lâu, Lộ Dương ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ bình tĩnh, “Tiềm thức của cô mạnh như vậy, sao lại làm người đại diện? Dứt khoát xuất đạo, tôi làm người đại diện cho cô.”

Văn Tĩnh không có cách nào tiếp thu hiện thực, “Nghe nói Chân Thật Điện Ảnh hoàn toàn dựa vào tiềm thức để diễn xuất? Nhưng trong sinh hoạt của tôi, trước nay không nghĩ tới sẽ hạ dược bạn trai đâu!!” Tuy rằng cô chưa từng có bạn trai, nhưng cô cảm thấy chính mình tuyệt đối sẽ không hung tàn giống trong trò chơi. Đây là tiềm thức gì vậy!

“Cái này không kỳ quái, kịch bản sẽ cố ý chế tạo xung đột. Mặt khác, những thứ mà nhân vật trong kịch bản trải qua không giống với diễn viên, vị trí hoàn cảnh cũng không giống nhau, có khi đã chịu ảnh hưởng từ ký ức của nhân vật, làm ra những lựa chọn không giống nhau.” Lộ Dương giải thích nói, “Trong thế giới thật tính cách tôi cũng không cực đoan, dùng tiềm thức diễn kịch lại bị mọi người coi là mãnh thú, đây là đạo lý gì.”

Văn Tĩnh nói không nên lời. Trước khi chơi, cô nhất định sẽ cảm thấy Lộ Dương chỉ đang cố ý giải vây. Nhưng hiện tại, cô không thể không tin. Huống chi lúc này cô hơi hốt hoảng, mà Lộ Dương giải thích đã trấn an cô.

Đột nhiên, Lộ Dương nhận ra được gì đó, cổ quái mà nhìn Văn Tĩnh, “Sao tôi lại cảm thấy, cô cái gì cũng không hiểu?”

Văn Tĩnh không thể không thẳng thắn, “Đây là lần đầu tiên tôi chơi "Chân thật điện ảnh".”

Lộ Dương bị nghẹn nói không ra lời. Anh ta đường đường ảnh đế, thế mà bị người lần đầu tiên chơi "Chân thật điện ảnh" xử lý! Lộ Dương cảm thấy tin tức trong đầu hội tụ toàn bộ ở bên nhau, cuối cùng biến thành một từ “Thảm”.

“Làm người đại diện, cần thiết phải có hiểu biết về Chân Thật Điện Ảnh mới được.” Văn Tĩnh hạ quyết tâm, sau khi trở về sẽ bắt đầu bổ túc kiến thức.

Lộ Dương bất đắc dĩ mà thở dài, “Được rồi, tôi giúp cô phục bàn đi. Diễn xong phim điện nahr, dù là phó bản trò chơi nhưng vẫn là phim điện ảnh, hệ thống sẽ tự động giữ lại, ở trong nhân vật hồ sơ có thể tìm được. Nếu cô muốn nâng cao tiềm thức, cần phải thường xuyên phục bàn những bộ điện ảnh đã từng diễn qua, tìm ra nhược điểm của bản thân, sau đó đẩy mạnh rèn luyện.”

Cô lại không phải diễn viên, không cần phải nâng cao tiềm thức. Văn Tĩnh môi giật giật, rốt cuộc không nói gì. Không phải bởi vì cô sửa lại chủ ý, mà là bởi vì cô không có cách nào cự tuyệt Lộ Dương. Phó bản, cô đầu tiên là hạ dược, sau đó không được đồng ý liền hôn trộm người ta. Hiện giờ khổ chủ đứng ở trước mặt cô, nói thật, cô có chút chột dạ.

Lộ Dương giống như đã quên chính mình bị phi lễ, đem phim chiếu trên màn hình, bắt đầu nghiêm túc phân tích, “Lúc lái xe đến biệt thự, thật ra là bắt đầu của bộ phim, chúng ta vừa mới bắt đầu nhập diễn. Nhưng thời điểm ở trong xe, làm diễn viên, chúng ta hoàn toàn không nhớ rõ hiện thực, cho rằng chính mình thật sự là học sinh. Hơn nữa……”

“Tôi nói,” Văn Tĩnh nhịn không được đánh gãy, “Anh có thể đổi ơhim khác để lấy ví dụ không? Tìm một bộ phim kinh điển để phân tích đi.” Nhìn điện ảnh mình tự diễn, mạc danh cảm thấy ngượng ngùng.

“Đối với bộ phim mình tự diễn sẽ có cảm xúc sâu nhất, những cái khác không có hiệu quả.” Lộ Dương dừng một chút, lẩm bẩm câu, “Tôi cũng không ngại, cô để ý cái gì.”

Văn Tĩnh không biết Lộ Dương là đang nói anh bị làm phiền, tưởng là đang nói anh bị phi lễ, cô cũng không dám hỏi, chỉ có thể hàm hồ nói, “Được rồi, vậy anh tiếp tục.”

Vì thế, Lộ Dương tiếp theo nói, “Hơn nữa chúng ta bị đưa vào ký ức của nhân vật trong kịch bản, cho nên ngay từ đầu liền có cảm nhận thân cận hoặc chán ghét đối phương. Ví dụ như Nghiêm Chính Hạo chán ghét tôi, tôi cũng không thích anh ta. Cô yêu thầm tôi, cho nên khắp nơi giúp đỡ tôi; cô cùng Trịnh Hoành Hà không có giao tình, cho nên không có trở ngại.”

Văn Tĩnh thâm chấp nhận gật gật đầu. Lúc ở trong bộ phim, cô thật sự cho rằng mình là sinh viên, yêu thầm Lộ Dương đã lâu. Rất hâm mộ Nghiêm Chính Hạo là phú nhị đại, hoàn toàn không nhớ rõ thật ra cô còn có tiền hơn Nghiêm Chính Hạo. Mặt khác cô rất muốn thân cận với Lộ Dương, luôn cầm lòng không đậu mà chú ý đến anh.

“Nói như vậy, mở đầu bộ phim không sai biệt lắm, bởi vì muốn cho diễn viên mau chóng quen thuộc với nhân vật. Cốt truyện thay đổi là chuyện phía sau.” Lộ Dương chỉnh video đến thời gian bọn họ đến cửa biệt thự, sau đó ấn nút tạm dừng, “Khả năng quan sát của cô rất tốt, rất nhanh đã phát hiện ba người còn lại có điểm khác thường.”

“Ý anh là, chúng ta có thể đóng các vai khác nhau, đổi thành người khác có lẽ đã không nhận ra không khí giữa ba người có vấn đề?” Văn Tĩnh như suy tư gì.

“Không sai.” Lộ Dương gật gật đầu, “Nhân vật cô diễn là bị kéo tới cho đủ số, nếu không hiểu rõ tình huống, rất dễ chọn sai đội, cuối cùng bị lừa cũng không biết là chuyện như thế nào.”

Tiếp theo, bộ phim tiếp tục. Lộ Dương ngừng ở đoạn đối thoại giữa anh và Nghiêm Chính Hạo ở biệt thự.

Văn Tĩnh đầu đầy hắc tuyến, “Ở trong Chân Thật Điện Ảnh, tôi không hề biết hai người từng nói chuyện riêng, lúc này vẫn còn ở trong phòng vì say xe.”

“Chính là lần nói chuyện phiếm này, tôi phát hiện Trịnh Hoành Hà hám làm giàu yêu tiền. Nhưng mà phản ứng Nghiêm Chính Hạo trì độn, từ phản ứng kế tiếp có thể thấy được, anh ta lúc ấy không phát hiện điểm không thích hợp.” Lộ Dương giải thích, “Tin tức của những nhân vật trong kịch bản khác nhau là chuyện bình thường. Nói cách khác, vai chính trời sinh đẫ dễ dàng có kỳ ngộ, sẽ nắm giữ càng nhiều tình báo. Nhưng Chân Thật Điện Ảnh, nếu vai chính không có đủ trình độ, thời điểm anh ta gặp một sự kiện nào đó mà không để ý, vậy cũng không khác gì không kỳ ngộ.”

“Cô xem, cô sửa sang lại hành lý xong xuống lầu, tôi ở chỗ này lần đầu tiên mở miệng nói chuyện. Lúc nướng BBQ, Nghiêm Chính Hạo tiếp tục tú ân ái, thái độ của tôi lại khác thường, biểu hiện không để bụng, rõ ràng khác với hành vi ở trong xe.” Lộ Dương nói ra phân tích.

Văn Tĩnh bừng tỉnh, “Bởi vì sau khi nói chuyện, anh phát hiện ra gương mặt thật của Trịnh Hoành Hà, cho nên hành vi thay đổi. Tuy rằng tôi không biết các anh có nói chuyện, nhưng nếu tôi là người giỏi phân tích, nên nhận thấy được sự thay đổi của anh. Mà Nghiêm Chính Hạo là ví dụ của nhân vật phản diện. Anh ta tiếp xúc với anh, lại không phát hiện ra gì, tương đương với việc lãng phí cơ hội.”

“Đúng vậy không sai, cho nên Chân Thật Điện Ảnh cực kì khảo nghiệm tiềm thức của diễn viên, người lợi hại quan trọng hơn kẻ có giá trị nhan sắc cao nhiều.” Lộ Dương tán đồng nói.

Văn Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy Chân Thật Điện Ảnh rất có ý tớ, nó có quá nhiều khả năng, kết cục có biến số rất lớn.

“Tiếp theo, chơi mạt chược.” Lộ Dương chỉnh video.

Lúc dừng lại, anh hỏi, “Cô chơi mạt chược rất giỏi?”

Văn Tĩnh đơn giản mà trả lời, “Đúng vậy, tôi học được từ rất lâu.” Trong nhà có con bạc, mỗi năm về ăn tết nhất định lôi kéo cô đánh bạc. Chơi lâu rồi cô tự nhiên mà có được kỹ năng cao siêu. Chờ đến lúc cô thắng quá nhiều, người nọ lập tức chạy mất, không bao giờ chịu chơi cùng cô nữa.

“Khó trách.” Lộ Dương lẩm bẩm câu, “Một màn này, tỷ lệ thắng của Nghiêm Chính Hạo vốn nên là lớn nhất. Sau khi thắng, nhân vật tôi diễn sẽ phải bồi thường tiền. Nếu tâm lý yếu ớt, sẽ ghi hận Nghiêm Chính Hạo, có khả năng sẽ lập tức hắc hóa cũng nên.”

“Tôi ở hiện thực sẽ đánh bạc, sau khi bị đưa vào kí ức nhân vật, ở trong phim cũng giỏi về đánh bạc sao?” Văn Tĩnh tò mò.

“Đương nhiên.” Lộ Dương cười nói, “Ở Chân Thật Điện Ảnh, vừa là diễn mà cũng không phải diễn. Có một vài hành vi đã trở thành bản năng. Cô có khả năng không nói rõ được, nhưng trực giác cho cô biết nên làm thế nào.”

Văn Tĩnh nhìn chằm chằm màn hình phát ngốc, bỗng nhiên nói, “Anh cũng rất lợi hại a. Kể cả không có tôi cứu anh, anh cũng chuẩn bị sẵn đường lui cho mình. Trước khi chơi mạt chược anh đã nói, chỉ là để lại cho người ta ấn tượng, chắc chắn anh sẽ thua. Sau đó tôi cố ý hỗ trợ, cũng chỉ có một minh anh phát hiện.”

Lộ Dương có chút cạn lời, “Tôi tốt xấu gì cũng là ảnh đế……” Ý tứ là, biểu hiện tốt là đương nhiên.

Đột nhiên, Văn Tĩnh nghĩ đến một loại khả năng, “Nếu là là một người mẫm cảm diễn nhân vật của anh, anh ta có thể cảm thấy tôi giúp anh ta là tổn thương lòng tự trọng?”

Lộ Dương nghiêm túc gật đầu, “Rất có khả năng.”

Văn Tĩnh, “……”

Quay đầu lại, Lộ Dương tiếp tục phân tích, “Đến đây, ngày đầu tiên kết thúc.”

“Ngày hôm sau là thời kì quá độ. Diễn viên tự do hoạt động, làm cái gì cũng được. Quan trọng là cuối cùng, có người phát hiện ra đường trở về bị chặn, không có cách nào rời đi.”

“Đương nhiên.” Lộ Dương ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút cổ quái, “Cô đem đồ ăn vặt ăn hết một phần, có khả năng rất lớn khiến các diễn viên khác bị khủng hoảng.”

Văn Tĩnh, “…… Có thể bỏ qua đoạn này không, cảm ơn.”

Vì thế, Lộ Dương nhanh chóng quay lại chủ đề chính, “Cây đại thụ bị sét đánh gãy, chặn đường đi, đây là quy định cứng nhắc của hệ thống, diễn viên không thay đổi được. A, kỳ thật ở trong kịch bản, tôi từng rất tò mò, cây đại thụ đó ăn gì để lớn lên. Lớn như vậy, thực sự không khoa học. Ra khỏi phó bản mới phản ứng lại, hệ thống quyết định không cần suy xét nguyên lý.”

“Quy định cứng nhắc …… điện thoại vệ tinh của Nghiêm Chính Hạo?!” Văn Tĩnh nháy mắt nhớ tới.

“Đúng vậy, điện thoại vệ tinh không gọi được, cũng là quy định cứng nhắc của hệ thống.” Lộ Dương biểu tình bình tĩnh.

“Vì sao lúc sau lại có thể gọi được?” Văn Tĩnh nghĩ, hoài nghi nói, “Sẽ không phải là bởi vì Nghiêm Chính Hạo đã chết chứ?”

Lộ Dương nhìn cô một cái, “Bởi vì đây là phó bản 72 giờ.”

Văn Tĩnh, “……” Rất tốt, lý do rất cường đại.

“Chúng ta là giữa trưa ngày đầu tiên đến biệt thự, 72 giờ sau cũng chính là giữa trưa ngày thứ tư, khẳng định sẽ có người tới cứu viện. Cho nên giữa trưa ngày thứ ba, điện thoại khôi phục bình thường, cũng coi như là một loại nhắc nhở, ám chỉ phó bản sắp kết thúc, chúng ta sắp thoát khỏi đây. Tới cuối cùng, tôi mất đi ý thức, chỉ có cô may mắn còn tồn tại, cho nên phó bản kết thúc trước mấy tiếng.” Lộ Dương giải thích nói.

“Nghiêm Chính Hạo là buổi tối ngày thứ ba ngã chết, cho nên cô cầm điện thoại vệ tinh của anh ta có thể gọi được. Nhưng thật ra, nếu cô thử lấy di động bình thường gọi điện thoại, đều có thể gọi được. Chẳng qua không phát sinh hai việc trên, nên chúng ta theo bản năng cho rằng việc trước dẫn tới việc sau.”

“Đây cũng do hệ thống cố ý gây xung đột. Nếu Nghiêm Chính Hạo không chết, dưới tình huống không hiểu rõ, rất dễ dàng khiến mọi người cho rằng Nghiêm Chính Hạo có âm mưu, cho nên nói dối di động vệ tinh không gọi được, cố ý không cho chúng ta liên hệ với thế giới bên ngoài. Sự thật chứng minh, sau khi hắn chết, cô cũng suy đoán như thế.”