Chân Thật Điện Ảnh

Chương 12: Phục bàn 2

Editor: Helen

----------------------

Kế tiếp, trong phim bốn người quây xung nhiệt liệt thảo luận. Lộ Dương bỏ qua toàn bộ quá trình.

“Không cần xem sao?” Văn Tĩnh hỏi.

Lộ Dương lắc đầu, nói, “Dưới tình huống này đại đa số đoàn đội đều sẽ có từ 2 quan điểm trở lên. Quan trọng không phải thuyết phục người khác chấp nhận quan điểm của mình, mà là thuận lợi sống sót. Cãi nhau không cần thiết phải xem, chỉ là lãng phí thời gian.”

Chờ đến đoạn đã chia xong đồ ăn, anh mới đem hình ảnh dừng lại, “Nơi này có rất nhiều loại khả năng. Sau khi chia xong mọi người tự bảo quan phần của mình là 1 khả năng; cũng có thể ăn chung, mọi người ở cạnh nhau, một bữa ăn sạch toàn bộ đồ ăn; cũng có thể thương lượng một bữa đồ ăn cụ thể cho từng người. Nhưng mà dưới loại tình huống này, rất có thể sẽ có người buổi tối không ngủ được, chạy tới ăn trộm trộm toàn bộ đồ ăn.”

“Cô có thể coi nó như như ngã rẽ có nhiều con đường, mỗi con đường đi đến những điểm khác nhau. Có đôi khi đi lạc, cũng có khi sẽ gặp lại.” Cuối cùng, Lộ Dương tổng kết.

“Như vậy vấn đề là, đang ở trong phim, tôi phải làm sao mới đưa ra lựa chọn chính xác?” Văn Tĩnh trầm tư.

Lộ Dương gợi lên khóe miệng, buồn cười nói, “Trên đời này làm gì có đáp án chính xác? Mặc kệ là chiến đấu đến tôi chết anh sống, vẫn là mọi người cổ vũ lẫn nhay, cùng nhau dốc lòng sống sót, chỉ cần cốt truyện thú vị, diễn xuất đặc sắc, sẽ có người thích.”

Văn Tĩnh nghĩ nghĩ, “Nói cách khác, Chân Thật Điện Ảnh có độ tư do rất ca, không có kết cục duy nhất? Cốt truyện phát triển hoàn toàn dựa trên sự thúc đẩy của tiềm thức?”

“Đúng vậy.” Lộ Dương gật gật đầu.

“Nghe có vẻ rất thú vị.” Văn Tĩnh lộ vẻ hưng phấn.

Lộ Dương, “……” Người này không sợ hãi sao?

Một lát sau, Lộ Dương khôi phục trấn định, tiếp tục nói, “Đồ ăn bị trộm, bắt đầu tìm hung thủ. Từ lúc này, giả thiết lúc ban đầu dần dần mất đi hiệu lực, mạng lưới quan hệ giữa các nhân vật thay đổi. Nghiêm Chính Hạo bắt đầu lộ ra chán ghét với Trịnh Hoành Hà, Trịnh Hoành Hà tìm người gánh tội thay cũng chọn Nghiêm Chính Hạo. Lúc ban đầu tôi cho rằng chính mình có lỗi với Trịnh Hoành Hà, nhưng ở đây đã phát hiện cô ta tham tiền, liền thay đổi từ cảm thấy có xin thành thống hận.” Có một câu mà Lộ Dương không có mặt mũi nói, là Văn Tĩnh trước sau luôn kiên trì yêu thầm anh, qua phim cũng có thể chứng minh về sau ở chung thật sự có hảo cảm với anh ta.

“Tôi vẫn luôn cho rằng giả thiết sẽ là diễn viên áp chế kịch bản, kết quả tiềm thức lại chiếm thượng phong. Cũng có người cho rằng, đây là bởi vì trong quá trình, theo sự phát triển của các sự kiện, tự nhiên sinh ra phản ứng liên quan. Nhưng mà điều này chỉ là suy đoán, nguyên nhân cụ thể không ai biết chính xác.”

“Cho nên quay một bộ phim, lựa chọn diễn viên phi thường quan trọng, trực tiếp liên quan đến thành bại.”

Văn Tĩnh sửng sốt một lát, nhịn không được nói, “Ý của anh là, tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh? Đội ngũ chế tác cố gắng lựa chọn lựa dàn diễn viên tốt nhất, cuối cùng tạo ra kết quả gì, hoàn toàn xem ý trời?” Nói cách khác, tiềm thức diễn viên phát triển đến đâu thì tới đó.

(Tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh: Câu nói này có hàm ý là người ta khi làm việc đều cần phải hết trách nhiệm, hết sức lực, hết bổn phận, hết lương tâm)

Lộ Dương giơ lên mi, “Cô nghe hiểu sao?”

Biểu tình của Văn Tĩnh có chút rối rắm, “Anh nghiêm túc sao?”

Như vậy xem ra, đóng phim điện ảnh còn hên xui hơn trò rút thăm trúng thưởng. Với trò rút thăm trúng thưởng, chắc chắn có giải nhất tồn tại, người này không lấy được sẽ có người khác. Quay Chân Thật Điện Ảnh, rất có thể quay một trăm lần, toàn quân vẫn bị diệt.

Lộ Dương buông tay, bất đắc dĩ nói, “Ngành này chính là như thế. Hoặc là nằm giữa đường không ai biết, hoặc là bạo hồng, kiếm tiền không ngơi tay, không nổi tiếng cũng không thấy bại thì ít thấy. Trước khi bộ phim được chiếu, đội ngũ chế tác cũng không biết thành phẩm cuối cùng sẽ là cái dạng gì, cũng không biết có thể nổi tiếng hay không, tất cả mọi thứ đều rất khó khống chế.”

“Từ từ! Rốt cuộc còn có thể khống chế cái gì?” Văn Tĩnh kinh ngạc đến ngây người. Nghe qua thì thấy hướng đi cốt truyện của bộ phim là hoàn toàn tùy duyên a!

“Nếu là đạo quay phim điện ảnh, diễn viên đóng phim, bên ngoài sẽ có người giám thị.” Lộ Dương giải thích nói, “Nếu nói kết cục kịch bản có rất nhiều khả năng, như vậy nhất định sẽ có một cái kết cục là cái mà đạo diễn muốn cho người xem xem.”

“Vì muốn cho kết cục như trong dự kiến, nhân viên công tác bên ngoài sẽ tiến hành dẫn đường.”

“Ví dụ như tôi diễn 《 người sống sót 》, phim sinh tồn, rõ ràng là nam bốn, lại trước sau bất tử. Vì gia tăng phần thắng của nam nữ chủ, đạo diễn liền tặng thêm đạo cụ ở trên đường mà nam chính nhất định sẽ đi qua, ví dụ như có thể tìm thấy trái cây cho đỡ đói, ví dụ như dụng cụ cắt gọt sắc bén. Tuy rằng cuối cùng tôi vẫn thắng, nhưng thắng lợi lại khó khăn hơn nhiều, nam chủ thiếu chút nữa đã chiến thắng.”

Văn Tĩnh âm thầm cảm thán, không hổ là ảnh đế, thật là lợi hại. Dưới tình huống nam 1 không ngừng được trợ giúp, vẫn như cũ cười tới cuối cùng.

Lộ Dương tiếp tục nói, “Dẫn đường khoa trương nhất tôi nhớ rõ là bộ phim trinh thám, lúc ấy là lúc tôi vừa mới có hứng thú với Chân Thật Điện Ảnh. Trong phim hành vi phạm tội chồng chất, manh mối lại rõ ràng. Đáng tiếc nhà làm phim chọn một tiểu thịt tưới đang nổi làm nam chủ, chỉ có nhan sắc, không có đầu óc, mãi vẫn không nhìn ra manh mối.”

“Vì thế đạo diễn cùng nhân viên công tác liều mạng dẫn đường, không ngừng đặt các loại manh môi trước mặt nam chủ, đáng tiếc anh ta có mắt như mù, toàn đương không nhìn thấy. Người xem tức giận, manh mối, chứng cứ nhiều như thế, đến cuối cùng anh ta vì cái gì lại không nhận ra? Không đi bắt người!”

“Lúc đến kết cục, nam chủ vẫn đang mơ hồ, nam 2 cũng đã căn cứ vào manh mối dần dần tiếp cận chân tướng, rất nhanh sẽ tìm được thủ phạm. Nhưng như thế không được, nhà làm phim không cho phép tình huống như vậy phát sinh. Quay phim trinh thám là vì muốn nâng đỡ nam 1, chỉ số thông minh nam 2 lại nghiền áp, đem nam 1 đạp dưới lòng bàn chân là thế nào? Vì thế ở nhà làm phim tiếp tục yêu cầu nhân viên công tác sử thượng bàn tay vàng.”

“Nam 1 đi trên bờ biển giải sầu, đột nhiên nhặt được một cái bình phiêu lưu. Bên trong có tờ giấy, bên trên viết lời tự thuật của tên tội phảm. Chẳng những có tên họ, tuổi tác, khu vực cư trú, còn có tỉ mỉ quá trình phạm tội, cùng những nơi đã gây án. Dựa vào tờ giấy nhỏ, nam 1 thành công phá án. Xem xong phim tất cả khán giả đều phẫn nộ, cho rằng đoàn phim xem thường chỉ số thông minh của đại chúng, quả thực là miệt thị! Vì thế sau khi xem phim xong, toàn bộ khán giả đều đánh giá thấp.”

“Đến nay, bộ phim trinh thám này vẫn chiếm cứ vị trí thứ nhất từ dưới lên trên bảng xếp hạng của Chân Thật Điện Ảnh. Tổng điểm là 10, bộ phim này chỉ có 2 điểm. Nghe nói một điểm cho đạo diễn, đau lòng anh ta bị nhà làm phim hố chết, thanh danh bị huỷ hoại hơn phân nửa; một điểm cho nam 2, đau lòng anh ta gặp gỡ đoàn phim không có tiết tháo, không nói lý lẽ. Phải biết rằng, từ đó đên này, chưa có bộ phim nào có thể đe dọa vị trí cuối cùng của bộ phim này —— bộ phim xếp thứ 2 từ dưới lên là 3.7 điểm.”

Văn Tĩnh trong lòng chột dạ. Cô không hiểu Chân Thật Điện Ảnh, nhưng cô biết Tinh Diệu liên tục 5 năm năm đều có lãi, lợi nhuận suất cao, rất có giá trị đầu tư, vì thế cổ phần chỉ có mua không bán. Cuối cùng mua mua mua, mua thành cổ đông thứ 2 của công ty.

Tuy rằng bởi vậy kiếm được không ít tiền lời, nhưng sớm biết rằng Chân Thật Điện Ảnh là như vậy, cô tuyệt đối sẽ không đầu tư quá nhiều tiền. Thật sự là bởi vì Chân Thật Điện Ảnh biến số quá lớn, nguy hiểm quá lớn. Diễn ra tác phẩm tốt liền kiếm tiền mỏi tay; quay không tốt, tiền đều mất, hoàn toàn là dựa vào vận khí.

Văn Tĩnh lẩm bẩm tự nói, “Nói cách khác, kịch bản chỉ là một cái dàn giáo.”

Lộ Dương gật gật đầu, “Đúng vậy, xác định phạm vi, còn lại dựa vào diễn viên và dẫn đường từ bên ngoài.”

“Tôi vẫn cảm thấy có chút không đáng tin.” Văn Tĩnh không nghĩ ra, “Vì sao rất nhiều người muốn quay Chân Thật Điện Ảnh?”

“Sau khi cảm thấy hứng thú với nó, hình thức quay chụp lúc trước dần dần bị đào thải hết. Nhà làm phim hoặc là đổi sang làm nghề khác, hoặc là chấp nahanj, căng da đầu mở một đường máu. Trừ cái này ra, không có lựa chọn khác.”

“Giới giải trí là kết cấu kim tự tháp điển hình. Nếu nhà làm phim có thể quay ra một tác phẩm tốt, rất có thể thu về lợi nhuận gấp 10 lần, đương nhiên rất nhiều người muốn chen chân vào miếng bánh này, mạo hiểm cũng tình nguyện.”

Nói đến đây, Lộ Dương cười, “Đại bộ phận người sẽ dễ dàng sinh ra ảo giác, cho rằng chính mình sẽ là người may mắn nhất trong số tất cả mọi người.”

Văn Tĩnh như suy tư.

Bỗng nhiên, Lộ Dương nói, “Còn có vấn đề khác sao? Nếu không, chúng ta tiếp tục phục bàn.”

Văn Tĩnh mặt không có biểu tình, nghĩ thầm, còn tưởng rằng có thể cứ như vậy, thuận lợi khiến người nào đó quên đi việc phục bàn. Cô quá ngây thơ rồi……