Chân Thật Điện Ảnh

Chương 10: Biệt thự kinh hồn xong

Editor: Helen

----------------------

Trịnh Hoành Hà muốn cãi lại, lại cảm thấy lời giải thích của mình thật sự vô nghĩa. Lộ Dương rõ ràng đã biết hết chân tướng, cô ta nói mấy lời ba hoa chích choè, anh cũng sẽ không tin. Hơn nữa ở trước mặt người sáng suốt nói dối, trừ làm chính mình càng trở nên khó coi, thì không có tác dụng khác.

Một bên cô ta lau nước mắt, một bên nỗ lực suy nghĩ đối sách.

“Cô nói dối cũng vô dụng, Nghiêm Chính Hạo cùng Văn Tĩnh đều cho rằng ngày thứ ba sẽ có người tới cứu viện, không cần phải trộm đồ. Không phải tôi làm, đương nhiên sẽ chỉ có thể là cô. Nhưng mà tôi rất tò mò, Nghiêm Chính Hạo tìm ngươi là vì cái gì? Chia đồ? Bắt được kế hoạch của cô?” Dừng một chút, Lộ Dương bổ sung nói, “Thành thật mà nói. Nếu cô chịu phối hợp, tôi sẽ xem xét sửa chữa lời làm chứng.”

Nếu như Lộ Dương muốn chỉnh cô ta, chỉ cần thay đổi lời chứng, cô ta nhất định phải chết. Chuyện tới lúc này, cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lộ Dương. Lùi một bước, kể cả Lộ Dương hận cô ta ăn trộm đồ, nhưng tội ăn cắp vẫn tốt hơn tội gϊếŧ người a!

Vì thế, cô ta khẽ cắn môi, lựa chọn thẳng thắn, “Anh ta rất tức giận, bởi vì tôi trộm đồ vật, lại vu hại anh ta là trộm. Vốn dĩ với sự cao ngạo của anh ta, không thể nào đi trộm đồ vật? Nhưng điều không nghĩ tới chính là, tôi chủ động nói chia cho anh ta một nửa, anh ta thế mà cũng không chịu nhận, một hai phải tố giác tôi, cho nên sau đó hai người cái nhau. Nhưng anh ta ngã xuống lâu thật sự là ngoài ý muốn, tôi cho rằng là lúc xô đẩy anh ta đứng không vững.”

“Cô trộm như thế nào?” Lộ Dương tiếp tục hỏi.

Trịnh Hoành Hà thập phần phối hợp, nói, “Giống như lúc trước tôi từng nói, nhấc chân, trèo qua ban công, là có thể đi đến phòng của anh. Tùy tiện tìm miếng vải, gói đồ ăn lại, gói lại, sau đó ném ra ban công. Tôi mang nó đến một chỗ khác, sau đó rời đi. Vận khí không tồi, mọi thứ tiến hành thuận lợi, không có người nào nhận ra.”

“Chờ lúc tôi xuống lầu, thấy anh về phòng, biết anh sẽ rất nhanh phát hiện đồ bị trộm, vì thế tôi lấy cớ đi ra đại sảnh, nhanh chóng lấy túi đồ vừa bị vứt xuống nhét xuống dưới gầm ô tô. Làm xong, tôi lập tức trở lại đại sảnh, ngồi cạnh Văn Tĩnh.”

“Sự tình trải qua chính là như vậy. Tôi nhất thời bị ma quỷ ám, không biết vì sao lại……”

Lộ Dương trực tiếp xem nhẹ một câu cuối cùng, hỏi, “Vì sao lại chọn tôi?” Không thể là do từng yêu nhau, nên mới chọn anh ta chứ!

Trịnh Hoành Hà cúi đầu, “Phòng Văn Tĩnh khóa rất kĩ, muốn đi vào cần phải đập vỡ pha lê. Nhưng như vậy động tĩnh quá lớn, Nghiêm Chính Hạo lại luôn ở trong phòng, nghe thấy âm thanh rất nhanh có thể đi đến, rất có thể bắt được tôi. Chỉ có anh, dễ xuống tay nhất.”

“Vì trộm đồ ăn, thế mà cô rất gan dạ, dám vượt ban công. Không không cẩn thận bị ngã xuống.” Lộ Dương nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa chịu đói một ngày một đêm lại tức giận, hít sâu, miễn cưỡng áp chế tức giận.

“Nghĩ đến việc không biết khi nào mới có thể rời đi, lương thực lại hết, tôi liền sợ hãi cực kỳ. Luôn nghĩ đến những điều không tốt, không hề nghĩ tới việc chúng ta có thể được cứu.” Trịnh Hoành Hà tiếp tục nói.

Lộ Dương tức giận cười, “Cô cảm thấy sợ hãi, cho nên để cho người khác đi tìm chết, logic này rất tốt.”

Trịnh Hoành Hà nóng nảy, buột miệng thốt ra, “Trẻ con mới so đo đúng sai, người lớn chỉ xem ích lợi. Nghiêm Chính Hạo đã chết, từ nay về sau, anh đều không cần lo lắng anh ta lại dây dưa mình, dẹp bỏ kẻ ngáng chân cho anh. Mặc kệ điểm xuất phát là cái gì, nhưng kết quả là tôi đã làm việc có ích cho anh, vì vậy giúp đỡ tôi đi.” Vì nghĩ cách giải vây cho chính mình, cô ta bắt đầu nói không lựa lời.

Lộ Dương nhìn Trịnh Hoành Hà một hồi lâu, như không quen biết người này, “Tôi cũng không biết, cô lại có một mặt như vậy.” Trong trí nhớ của anh cô ta là một người ôn nhu, thiện lương, cùng người trước mắt hoàn toàn khác biệt.

“Lúc yêu nhau anh cả ngày bận rộn vừa học vừa làm, hẹn hò chưa được vài lần, anh có thể biết cái gì?” Trịnh Hoành Hà không cho là đúng.

“Đúng vậy, là bởi vì lúc yêu nhau tôi không biết nhìn người, là bởi vì tôi quá bận, nhất định không phải do cô diễn giỏi.” Lộ Dương giật nhẹ khóe miệng. Mọi việc đều là người khác sai, cô ta vĩnh viễn là đúng.

Trịnh Hoành Hà đột nhiên phản ứng lại, cô ta còn có việc xin Lộ Dương, vì thế thả chậm khẩu khí, “Tôi nhìn ra được, anh thích Văn Tĩnh, về sau hai người hẳn là sẽ yêu nhau. Chúng ta hảo tụ hảo tán đi, lần sau gặp mặt còn có thể làm bạn bè.”

Nhưng anh ta cũng không muốn có người bạn ác độc như này.

Lộ Dương quay đầu đi, đạm nhiên nói, “Sau khi cảnh sát tới, tôi sẽ nói thật những gì tôi thấy.”

“Tình hình thực tế?” Trịnh Hoành Hà đọc lại bốn chữ “Tình hình thực tế”, không rõ ý tứ của Lộ Dương.

“Ví dụ như cô bị chụp ảnh bất nhã, ví dụ như cô trộm đồ vật bị Nghiêm Chính Hạo phát hiện, ví dụ như cô bất mãn Nghiêm Chính Hạo đã lâu.” Lộ Dương ôn hòa cười cười, “Những ‘sự thật’ đó, tôi sẽ nói cho cảnh sát toàn bộ.”

“Lộ Dương anh?!” Trịnh Hoành Hà vừa kinh ngạc vừa giận. Đây là sự thật gì? Tất cả đều bất lợi với cô ra! Nếu cô ta cùng Nghiêm Chính Hạo sớm oán hận chồng chất, thẩm phán sao còn chịu tin tưởng cô ta đẩy người là không may, mà không phải có ý định đã lâu?

Lộ Dương bình tĩnh mà nói tiếp, “Thẩm phán tin hay không tôi không biết, về sau phán ra sao tôi cũng không quản được. Nhưng mà theo tôi suy đoán, Nghiêm gia khẳng định cho rằng cô cố ý, cái này so với phán quyết của thẩm phán còn nghiêm trọng hơn nhiều.”

“Không chỉ là cô, còn có người nhà của cô, đều sẽ chịu liên lụy. Tôi nhớ rõ cô từng nói qua với tôi, gia cảnh chẳng ra gì đúng không? Nghiêm gia có tiền có thế, mạng lưới quan hệ rộng lướn, có thể từ chèn ép cô khắp nơi. Cô chán ghét nghèo khổ, lại rất yêu tiền? Thật đáng tiếc, nửa đời sau của cô phải thất vọng rồi.”

Nói xong, Lộ Dương mở ra cửa phòng, “Tôi thấy tinh thần của cô không tồi, trở về đi.”

Trịnh Hoành Hà cắn môi, chậm rãi cởi bỏ lớp mặt nạ, tràn ngập ám chỉ ý vị, “Chỉ cần anh chịu đưa cho tôi một con ngựa, tôi nguyện ý làm tất cả.”

Lộ Dương không dao động, quả quyết mà nói cho cô ra, “Tôi không muốn.”

“Anh nhất định phải làm mọi việc đến như vậy sao?!” Trịnh Hoành Hà nhịn không được cất cao tiếng nói. Giờ khắc này, cô ta đã không còn tâm tư băn khoăn, to giọng có khiến Văn Tĩnh chú ý tới hay không. Không thuyết phục được Lộ Dương, cô ta liền xong đời.

“Họa phúc không tự nhiên tới cửa, tất cả là do cô tự kiếm.” Lộ Dương từng câu từng chữ mà nói.

Cuối cùng, anh ta nhún nhún vai, nửa nói giỡn, nửa là ác liệt, “Nếu tôi là cô, tôi tình nguyện tự sát, đem mọi thứ kết thúc ở biệt thự. Chính mình không thể trốn thoát, ít nhất sẽ không liên lụy người nhà.”

“Lộ Dương, anh đủ tàn nhẫn.” Trịnh Hoành Hà ánh mắt lộ ra tuyệt vọng, chậm rãi ra khỏi phòng. Lúc này cô mới phát hiện, thì ra cô ta cũng không hiểu rõ Lộ Dương. Cô ta cũng không biết, Lộ Dương có thể nhẫn tâm như thế.

Người đã đi rồi, Lộ Dương không chút nào lưu luyến mà đóng cửa lại, quay người lại lẩm bẩm, “Cô đồng ý hi sinh thân thể, tôi còn ngại đáp ứng đây.”

**

Trịnh Hoành Hà mơ màng hồ đồ đi về phòng, trong đầu trống rỗng, trên mặt tràn đầy chết lặng.

Cô ta xong rồi. Mặc kệ có thể rời khỏi biệt thự hay không, cô ta đã không còn tương lai.

Lộ Dương nói không sai, bỏ qua việc pháp luật trừng phạt, trả thù đến từ Nghiêm gia mới khiến cho người ta sợ hãi. Càng đáng sợ chính là, loại trả thù này không cần chứng cứ. Chỉ cần Nghiêm gia nhận định cô là cố ý, như vậy cô chính là cố ý, mặc kệ nói cái gì cũng không có tác dụng.

Trịnh Hoành Hà chưa từng nói với người khác, cô ta là gia đình đơn thân, đi theo mẹ sinh hoạt. Gia cảnh so với Lộ Dương, kỳ thật không khác nhiều. Khi còn nhỏ, mẹ đã dạy cô ta một quan niệm, phải khiến bản thân thật xinh đẹp, tương lai tìm kiếm một người bạn trai giàu có, từ đây hai mẹ con có thể sống cuộc sống hạnh phúc đầy đủ.

Nhưng hiện tại…… Hy vọng đã không còn.

Trịnh Hoành Hà ở trên bàn tìm kiếm thuốc ngủ mình mang đến, muốn tự mình kết thúc. Nhưng cô tìm kiếm khắp nơi, vẫn không tìm thấy thuốc.

“Không thuận lợi, làm cái gì đều không thuận lợi.” Trịnh Hoành Hà bỗng nhiên cảm thấy chính mình đang dần thoát li khỏi cơ thể, cô ta giống như một người đứng xem, hờ hững nhìn thân thể làm động tác.

Nhìn chính mình ở trong bồn tắm mở nước ấm, nhìn chính mình dùng dao cắt, đem cánh tay để trong nước ấm. Cô ta rõ ràng cảm giác được mình đang mất máu không ngừng, mí mắt càng ngày càng nặng, nội tâm lại không hề dao động, ngược lại cảm thấy giải thoát.

Quá khứ ở trong đầu nhanh chóng hiện lên, cô ta nhịn không được nghĩ, nếu cô ta một lòng yêu Lộ Dương, không để ý tới Nghiêm Chính Hạo, sau khi tốt nghiệp hai người cùng nhau phấn đấu, cùng nhau dốc sức làm việc, kết cục của cô ta có lẽ đã khác? Đáng tiếc, cô ta vĩnh viễn không có cách nào biết được đáp án……

**

Ngày thứ tư ở biệt thự.

Sáng sớm, Lộ Dương thoải mái mà xuất hiện ở đại sảnh. Anh ngồi ở trên chỗ ngồi nhìn xung quanh, lại không thấy Trịnh Hoành Hà.

“Tìm Trịnh Hoành Hà? Cô ấy không xuống.” Văn Tĩnh bưng hai ly cà phê đi tới, trong đó một ly đưa cho Lộ Dương, “Tôi pha cà phê, cảnh sát sẽ rất nhanh tới đây.”

“Cảm ơn.” Lộ Dương khách khí nói cảm ơn. Nhấp một hớp cà phê, mới tùy ý mà nói, “Cô ta có xuống hay không, đều giống nhau.” Dù sao mặc kệ cuối cùng cô ta lựa chọn gì, kết cục của Trịnh Hoành Hà nhất định thê thảm.

Văn Tĩnh ánh mắt hơi hơi chớp động, “Đúng không? Tối hôm hai người nói gì thế?”

“Không có chuyện gì quan trọng.” Lộ Dương nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, sau đó đổi đề tài, “Cảnh sát khi nào tới?”

“Tôi đã liên hệ qua, nói là đang ở trên đường.” Văn Tĩnh rũ xuống mi mắt, trong lòng cảm thấy thất vọng —— anh ta vẫn là không chịu nói.

Lộ Dương cười đến thoải mái. Với anh mà nói, chỉ có Văn Tĩnh mới là quan trọng, việc khác không cần để ý.

Anh lại uống thêm ngụm cà phê, nói, “Sau khi rời đi, chúng ta hãy quên đi hết những việc ở đây.” Một lần nữa bắt đầu, yêu nhau thật tốt, nắm tay lẫn nhau vượt qua quãng đời còn lại.

Văn Tĩnh lại hiểu lầm, cho rằng Lộ Dương là muốn cô quên đi mọi chuyện, bao gồm hẹn ước trước đây của hai người.

“Được.” Văn Tĩnh thấp thấp tra lời.

Một ngụm sau một ngụm, ly cà phê rất nhanh đã thấy đáy.

Lộ Dương vừa muốn nói gì, bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng.

“Cà phê……” Lộ Dương không thể tin được, Văn Tĩnh thế mà cho anh ta ướng thuốc ngủ! Kết quả lời nói còn chưa dứt lời, anh ta liền mất đi tri giác, ngã xuống.

Văn Tĩnh thuận thế ôm lấy Lộ Dương, như là cô bé lấy được món đồ chơi yêu thích, trong âm thanh có sự thỏa mãn nói không lên lời, “Tôi nói rồi, anh thuộc về tôi.”

Cô thật cẩn thận mà hôn môi Lộ Dương, động tác mang theo một chút quyến luyến, cuối cùng mới ở bên tai Lộ Dương ôn nhu nói nhỏ, “Tôi tuyệt không cho phép phản bội.”