Tôi Dựa Vào Khí Chất Tiên Nhân Để Hot

Chương 15: Người mới

[ Gần đây đạo diễn Lý Nhiên một lần nữa tuyển nam chính cho # Đêm trăng Mộng Lam # mọi người thấy ai thích hợp diễn vai Selin nhất? ]

Có một tài khoản Weibo đăng bài với nội dung như trên, bởi vì có liên quan đến bộ phim nên trong khoảng thời gian ngắn vô số người comment bên dưới.

[ Quả Mở: Tui nói chứ, sau khi loại Hứa An Vũ thì rất khó lựa được người khác đó. ]

[ Bom Mỹ Vị: Mị bầu cho anh trai Hiểu Húc một phiếu, cảm giác anh ấy rất thích hợp. ]

[ Một Thêm Một Bằng Ba: Vẫn là thôi đi, đừng quay gì mới là tốt nhất, để lại một phần tốt đẹp cuối cùng lưu lại trong lòng. ]

[ Tôi Yêu Rau Thơm: Mạng nhà tui là 2G à? Đạo diễn Lý Nhiên muốn tuyển lại nam chính hả?? ]

[ Freedom: Đúng vậy á, đến bây giờ còn chưa tuyển được người thích hợp, không bằng lại chờ Hứa An Vũ đi. ]

[ Khẩu Khí Tươi Mát: Ai biết Hứa An Vũ sau này còn có thể làm ra chuyện xấu khác không chứ, việc cậu ta dạo quán bar khiến cho mình không thể đem Selin liên hệ với câu ta được. ]

[ Ngọt Ngào: Làm ơn, tuy rằng tui không phải fans Hứa An Vũ, nhưng tui muốn nói một câu, mời bạn tách riêng sinh hoạt cá nhân của minh tinh ra được không? Những thứ khác thì tôi không phản bác. ]

[ Phòng Pizza Nhỏ: Ách…… Người mới có được không? Mị cảm thấy giá trị nhan sắc của anh trai nhỏ Lâm Thanh Hạc thỏa mãn ảo tưởng của mị về Selin á. ]

[ Newton Và Quả Táo: Lâu trên nói tới ai vậy, trước nay chưa từng nghe qua. ]

[ Selin Là Vợ Ta: Tra một chút sẽ biết, trên Seven có video của Hạc Hạc, tuy rằng không quá có khả năng, nhưng tui cũng bầu một phiếu cho Hạc Hạc. ]

[ Hoa Oải Hương: Hạc Hạc thật sự rất rất đẹp á, luôn cảm giác trên người anh ấy tồn tại tiên khí, khí chất cũng rất tốt. ]

Hạc Hạc, Lâm Thanh Hạc?

Một nhân viên công tác của đoàn phim nhàn tới mức không có việc gì nên tùy tiện lướt Weibo nhìn thấy bình luận này, lập tức tinh thần tỉnh táo. Anh ta nhanh chân chạy tới Seven tìm từ ngữ mấu chốt, xuất hiện một loạt video.

# Dưới hoa hải đường, phong tư sáng quắc, tui get được nét đẹp kiểu Trung Quốc rồi #

# Tỳ bà cổ phong, thật sự quá dễ nghe #

# Thần tiên tiểu ca ca, đa tài đa nghệ, thịnh thế mỹ nhan #

# Tuyển tập các ca khúc của nam thần tỳ bà, mọi người đã lưu lại chưa? #

Tùy ý bấm vào một cái video, số lượng thả tim và bình luận đều rất cao, người trong video diện mạo phi phàm, khuôn mặt khiến người ta chỉ dám đừng nhìn từ xa chứ không dám có ý nghĩ vấy bẩn. Mái tóc dài của cậu xõa trên vai, một phần tóc được búi lên bằng trâm ngọc, giữa trán điểm chu sa, trong thanh lãnh lại có vài phần ôn nhu không giải thích được.

Thật sự là rất khéo, nhân viên công tác vỗ đùi, gấp không chờ nổi gửi cho phó đạo diễn Phạm Văn Sóng.

Anh Phạm, anh mau xem, người này thế nào?

Phạm Văn Sóng nhận được tin nhắn, buồn bực mở ra xem thử, qua vài giây ông liền cầm di động chạy đi tìm Lý Nhiên.

“Lão Lý, lão Lý?” Lúc đó Lý Nhiên đang nằm trên ghế ngủ trưa, bị Phạm Văn Sóng xô đẩy đến mức tỉnh cả ngủ. Ông ngồi dậy nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”

Ngữ khí của Phạm Văn Sóng mang theo chút cao hứng: “Tiểu Âu của đoàn phim vừa đề cử với tôi một người rất phù hợp nhân vật Selin, ông nhìn thử xem cảm thấy như thế nào, tôi nói chứ người này rất được đó.”

Lý Nhiên bị lây nhiễm cảm xúc hào hứng của ông bạn, đáy lòng sinh ra vài phần tò mò. Ông an tĩnh mà xem xong cái video đó, ngay sau đó lại bấm xem cái thứ hai, mãi đến khi xem xong mười cái ông mới dừng lại.

Thấy ông không mở miệng nói chuyện, Phạm Văn Vóng đành phải tiếp tục nói: “Nhưng có duy nhất một điểm không tốt, hình như cậu ấy là người mới.”

Lý Nhiên từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, người mới nghĩa là hầu như không có kinh nghiệm đóng phim, không biết cách biểu hiện ra đặc điểm nhân vật trước màn ảnh, việc này đối với quay chụp mà nói đúng là không có lợi.

Nhưng mà ông thật sự rất ưng ý ngoại hình của Lâm Thanh Hạc, có thể nói thẳng, tuyển vai lâu như vậy, những diễn viên đó hoặc là kỹ thuật diễn không đạt, hoặc là hình tượng không phù hợp, càng có rất nhiều thứ khác không đạt, chưa từng có ai có thể thỏa mãn cả hai yêu cầu này. Kỹ thuật diễn xác thật quan trọng, nhưng nếu muốn đạt tới biểu diễn bằng bản sắc, như vậy so sánh với việc hình tượng bẩm sinh đã phù hợp mà nói, kỹ thuật diễn liền không quan trọng như vậy.

Dù sao cùng lắm thì ông cầm tay chỉ dạy từng chút một cho đến khi đạt thì thôi.

Ông thương lượng với Phạm Văn Sóng: “Như vậy, trước tiên ông liên hệ cậu ấy, hỏi một chút sắp tới người ta có thời gian hay không, tôi muốn gặp cậu ấy một lần."

Vấn đề vẫn luôn làm mọi người bối rối rốt cuộc có thể giải quyết, Phạm Văn Sóng đáp ứng: “Tốt, không thành vấn đề.”

.

“Cảnh giới diễn kịch cao nhất là để cho người khác nhìn không ra cậu đang diễn kịch, nói cách khác cậu đã cùng nhân vật dung hợp rồi, nghĩ điều mà hắn suy nghĩ, làm điều mà hắn sẽ làm. Nhưng thông thường mà nói việc này vô cùng khó khăn, đầu tiên là yêu cầu phải có một sự thấu hiểu đối với nhân vật, sau đó là trang phục, đạo cụ, cảnh tượng. Người lạc vào trong cảnh, mới có thể biểu đạt chân thật.”

Trong phòng khách, cô giáo đang giảng giải cho Lâm Thanh Hạc. Nhìn sơ qua thì thái độ của Lâm Thanh Hạc vô cùng đoan chính, còn gật đầu mấy cái với cô giáo để biểu thị mình đang nghe, nhưng thật ra là vào tai này ra tai kia. Nếu bảo y thuật lại một lần mà y có thể thuật lại một nửa nội dung thì đều đã cảm ơn trời đất rồi.

“Lâm tiên sinh, cậu có câu hỏi nào không?

Lâm Thanh Hạc trầm mặc vài giây, lắc đầu: “Không có thưa cô.”

Không có câu hỏi chính là vấn đề lớn nhất, Triệu Phương xem như đã nhìn ra, vị học sinh này làm bộ rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế đối phương không có hứng thú nhiều lắm với đóng phim, hoặc là nói y không hiểu rốt cuộc đóng phim là gì.

Tức là y có được bộ dáng thích hợp với giới giải trí nhất nhưng khuyết thiếu thiên phú mà giới giải trí kính nể nhất.

Người như vậy, tinh đồ có ba loại kết quả, loại thứ nhất là làm một bình hoa được nhan khống ủng hộ, loại thứ hai là làm một nghệ sĩ không nóng không lạnh, loại thứ ba là gặp được nhân vật thích hợp đắp nặn ra kinh điển. Lấy năng lực của Sầm tiên sinh và Tinh Thiên, ít nhất cũng là kết quả thứ nhất và thứ ba.

Triệu Phương thu liễm tâm tư, thanh âm có thể xưng là ôn nhu: “Lâm tiên sinh, tôi đổi cách hỏi khác, cậu có gặp khó khăn nào không?""

Khó khăn rất nhiều, nhất thời không biết nói từ đâu.

Lâm Thanh Hạc tưởng tượng không được hình ảnh chính mình sắm vai nhân vật. Trước kia khi y xem qua thoại bản còn nghĩ câu chuyện bên trong phần lớn là không tin được. Nếu là y thì y sẽ không lựa chọn giống nhân vật chính, cuối cùng kết cục bị thay đổi, nghĩa là y căn bản không thể cộng tình với nhân vật, càng miễn bàn tới diễn xuất.

Mấy hôm trước cô Triệu giao vài nhiệm vụ nhỏ bảo y phân biệt diễn xuất biểu cảm hơi hơi mỉm cười, tiếu lí tàng đao, cao hứng phấn chấn, miễn cưỡng cười vui và cười rơi lệ.

Y ngồi hai tiếng trước tấm gương ở trong phòng, chỉ có thể diễn xuất được hơi hơi mỉm cười và nửa phần miễn cưỡng cười vui.

Đương nhiên miễn cưỡng cười vui không phải là diễn, là y bất đắc dĩ, y thật sự đã tận lực.

Lúc cô giáo kiểm tra bài tập có thể nhìn ra được cô cũng rất bất đắc dĩ.

Bởi vì Lâm Thanh Hạc còn biết bảo vệ mặt mũi của mình, nói một câu “Thưa cô, em không có nhiều biểu cảm như vậy.”

Triệu Phương thật sự dở khóc dở cười, đối với Lâm Thanh Hạc cô không nỡ dùng lời nói nặng để bồi dưỡng, chỉ phải tự mình chậm rãi làm mẫu. Cô cũng rõ ràng có một số việc không phải cứ nỗ lực liền có kết quả, thí dụ như ngoại trừ hai cái biểu cảm hơi mỉm cười và miễn cưỡng cười còn tạm, mấy biểu cảm còn lại Lâm Thanh Hạc xác thật không làm được.

Quả nhiên người như thiên tiên này không hiểu được buồn vui nhân loại, vẫn nên có khoảng cách thì tốt hơn.

Sau khi khóa học lần này kết thúc, Triệu Phương liên hệ Sầm Hàn.

“Sầm tiên sinh, tôi cần nói cho ngài biết, Lâm tiên sinh gặp chút khó khăn ở phương diện diễn xuất.”

Sầm Hàn cầm di động, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, đứng trên tầng 30 của công ty, hắn nhìn xuống ngựa xe như nước bên ngoài cửa kính: “Nói cụ thể.”

“Tôi nghĩ ngày thường ngài ở chung với Lâm tiên sinh chắc cũng có điều hiểu biết, cậu ấy là một người nội liễm, tựa hồ rất ít việc và vật có thể làm cảm xúc của cậu ấy dao động rõ ràng, bất luận cái gì xảy ra thì đạm nhiên đối mặt mới là tác phong của cậu ấy, đơn giản mà nói, cậu ấy cùng thế giới này có điểm không hợp nhau.”

“Muốn vào giới nghệ sĩ, chỉ sợ không thể đi con đường của người bình thường được, huấn luyện kỹ thuật diễn quá nhiều ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng, không bằng tìm kiếm nhân vật có điểm chung với cậu ấy, tôi tin tưởng cậu ấy khẳng định có thể diễn đạt."

Vài giây sau.

“Ừ, tôi đã biết.” Lời Triệu Phương nói rất dễ lý giải, Sầm Hàn thu hồi tầm mắt, cúp điện thoại gửi tin nhắn cho Tôn Lâm.

Trừ bỏ lúc vừa đến nơi đây, đây là lần thứ hai Lâm Thanh Hạc suy sụp. Trong lòng y sinh ra vài phần cảm giác nguy cơ. Rốt cuộc thì không đóng phim sẽ không thể thực hiện hiệp ước, chưa nói đến không kiếm được nửa phần tiền, tiền mà Sầm Hàn đầu tư cho y rất có khả năng biến thành cho không. Hơn nữa còn một cái ân cứu mạng, thoạt nghe Sầm Hàn có hơi đáng thương.

Dưới suy nghĩ đó, lúc nghỉ trưa y bật mấy cái video mà Triệu Phương gửi cho y, đối chiếu làm mẫu bước đi luyện tập. Gương mặt trong gương theo y biến hóa mà thay đổi, nhíu mày, mỉm cười, bi thương, sinh khí.

Biệt nữu tới mức nói không nên lời, thực sự khó xử y rồi.

Lâm Thanh Hạc không thể kiềm nén thở dài, nằm ngửa trên cái giường lớn mềm mại thoải mái, nhắm mắt lại suy tư, lại bất tri bất giác ngủ quên mất.

Tiếng chuông di động đánh thức y, là số điện thoại xa lạ, địa điểm hiển thị ở Tây Kinh. Y ngồi dậy ấn nghe, đối diện truyền đến giọng của một người đàn ông trung niên: “Xin chào, xin hỏi là Lâm Thanh Hạc phải không?”

Người xa lạ biết tên của mình, y không có trực tiếp trả lời đối phương mà mở miệng nói: “Xin chào, xin hỏi chú là?”

“À à, tự giới thiệu một chút, tôi là phó đạo diễn Phạm Văn Sóng của bộ phim , tôi đã xem một vài video của cậu trên Seven, cảm thấy cậu rất thích hợp diễn nhân vật nam chính Selin. Sắp tới cậu có thời gian không? Nếu được thì chúng tôi muốn hẹn gặp mặt một lần."

, Selin, trí nhớ Lâm Thanh Hạc rất tốt, liền nhớ đến lần nọ trên giao diện di động, cộng đồng mạng đang thảo luận vị minh tinh đả thương người của Tinh Thiên có thể bị đổi hay không. Hiện tại lại có người nói muốn cho y diễn nhân vật vày, một tin tức bất ngờ như vậy làm y nhất thời không biết nên trả lời như nào.

Phạm Văn Sóng tưởng Lâm Thanh Hạc quá mức kích động mà không dám tin tưởng, vì thế còn nói thêm: “Nếu tôi đoán không lầm thì địa chỉ của cậu cũng ở Tây Kinh, khoảng cách rất gần, cậu xem thuận tiện như vậy, ngày mai hoặc là ngày kia tới đoàn phim một chuyến có được không?”

Qua vài giây, tiếng nói ôn hòa mát lạnh vang lên: “Xin lỗi, tôi cần hỏi lại người đại diện của tôi.”

Người đại diện?

Có thứ gì lóe lên trong đầu, Phạm Văn Song bắt lấy: “Không thành vấn đề, cậu cứ trao đổi với người đại diện của cậu, là đạo diễn Lý Nhiên bảo tôi liên hệ cậu.”

Lâm Thanh Hạc không nghĩ ra lý do mà đạo diễn lựa chọn y, y chỉ là một người mới, không có tác phẩm, không có kỹ thuật diễn, trước khi Tôn Lâm xác nhận thông tin này là thật, y càng thiên hướng lừa đảo hơn.

Nhưng Tôn Lâm rất nhanh liền đánh gãy ý niệm của y.

“Đạo diễn Lý Nhiên? Là đoàn phim sao?”

“Ừ, đối phương nói như thế này.”

Tôn Lâm như đang suy nghĩ cái gì: “Ông ấy còn nói gì nữa không?”

Lâm Thanh Hạc nhớ lại: “Xem qua video của em trên Seven, cảm thấy em thích hợp diễn Selin.”

Tôn Lâm không nghĩ tới Lý Nhiên sẽ hẹn gặp Lâm Thanh Hạc, một vị đạo diễn lớn đã lấy được rất nhiều giải thưởng mà nhiều đạo diễn khác luôn tha thiết ước mơ, nâng đỡ ra vài vị ảnh đế ảnh hậu. Đội hình của rất cường đại, nữ hai do ảnh hậu Tô Tử Hạm đóng, một nam chính khác do ảnh đế Giang Năm diễn, còn có vô số tiền bối cũng tham gia bộ phim. Dù Hứa An Vũ có chút danh tiếng thì chỉ miễn cưỡng đủ tư cách vào đoàn phim này. Đổi thành Lâm Thanh Hạc tuyệt đối sẽ bị hào quang bao phủ, còn bị mắng chết. Không ai sẽ đem vai nam chính cho một người mà chưa bao giờ đóng phim cả.

Nhưng diện mạo Lâm Thanh Hạc tuyệt đối đủ tư cách, vì thế đây là khiêu chiến nhưng cũng là kỳ ngộ. Từ trước đến nay cô xử lý công việc rất nhanh: “Được, chị gọi điện thoại hỏi một chút.”

“Được, chị Lâm.”

Lâm Thanh Hạc tâm tình phức tạp, nguyên tắc xử sự thứ nhất của y là việc nào không nắm chắc thì sẽ không làm.

Vậy phải làm sao cho tốt bây giờ, cố tình vào lúc công khóa kém cỏi thu được thông cáo, làm y vô cùng tiến thoái lưỡng nan.

Đợi tầm năm sáu phút, y nhận được điện thoại của Tôn Lâm.

“Thanh Hạc, đạo diễn Lý Nhiên rất hy vọng em có thể đến đoàn phim một chuyến.” Tôn Lâm nói ra toàn bộ tin tức mà mình nghe được: “Nhân vật Selin này vẫn luôn rất khó lựa chọn, chị biết em gần đây học tập diễn kịch không suôn sẻ, nhưng em có ưu thế ngoại hình mà người khác không có.”

Nguyên bản Lý Nhiên muốn gặp người rồi mới quyết định, nhưng sau khi nói chuyện với Tôn Lâm, vốn dĩ mới ưng ý tám phần liền biến thành mười phần.

Tôn Lâm là người đại diện mà Giải trí Tinh Thiên ra giá cao đào tới, ở giới giải trí có chút danh tiếng. Cô mập mờ nhắc tới công ty đang chuẩn bị toàn lực nâng đỡ Lâm Thanh Hạc, chỉ thiếu một cơ hội mà thôi. Lâm Thanh Hạc cũng là một hậu bối rất nỗ lực.

Lý Nhiên nào có không hiểu ý của cô, ông vẫn rất tin tưởng ánh mắt của Tôn Lâm.

“Ý tứ của chị Lâm là...?” Lâm Thanh Hạc rũ mắt.

“Có thể tham gia bộ phim này, đối với tinh đồ của em thì phi thường có lợi, huống chi lại là nam chính, thời tới không cản được” Tôn Lâm trầm ổn nói: “Chị nghĩ em nên chuẩn bị cho việc tiến tổ đi."

An tĩnh lan tràn, Lâm Thanh Hạc không lên tiếng.

Tôn Lâm bỏ thêm một câu: “Lý Nhiên trả thù lao đóng phi, năm mươi triệu tệ, nhưng dựa vào "độ hiếm" khó thể thay thế của em, chị còn đàm phán tiếp được."

Phải đáp ứng sao?

Một bên là thù lao đóng phim khổng lồ, một bên là kỹ thuật diễn vô cùng vụng về. Năm mươi triệu tệ, Lâm Thanh Hạc không thể không thừa nhận y có chút động tâm. Nếu là đạo diễn lớn vươn cành ô liu, hẳn là cũng suy xét tới lợi và hại khi dùng y nhỉ.

Y do dự mở miệng: “Khi nào gặp mặt?”

“Ngày mai, tí nữa chị gửi kịch bản cho em, em cứ xem qua, không cần quá khẩn trương.” Tôn Lâm nghĩ nghĩ, vẫn là không giấu giếm: “Nếu em tiến tổ, sẽ làm mọi người dậy sóng, nhưng gần như không có vị đỉnh lưu nào không bắt đầu như thế này.”

Lâm Thanh Hạc hoãn thanh nói: “Em hiểu được, chị Lâm.”