Sau Khi Lật Xe Tôi Lật Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 30

Chương 30:

Sau khi rửa mặt xong, tin nhắn của Kim Mậu đã tràn ngập màn hình.

Lục Chiêu cúi đầu nhìn, thấy trên màn hình đều là ảnh của một người đàn ông.

Lục Chiêu thậm chí còn không nhận diện được ảnh, nhìn phần miêu tả của Kim Mậu, mới biết đây là ảnh của Trình Miện.

Lấp lánh đáng yêu: Có vẻ đẹp trai hơn tớ.

Lấp lánh đáng yêu: Thú nhận đi, cậu thích kiểu này.”

Lấp lánh đáng yêu: Người bạn cấp ba họ Triệu mà cậu nhắc đến, không phải cũng là kiểu này sao?”

Lục Chiêu ngẩn ra khi nhìn thấy tin nhắn của Kim Mậu.

Không giống như thời đại học, cậu có rất nhiều bạn chơi thân ở cấp ba.

Trong thị trấn nhỏ, nhiều người trong số đó là bạn thân từ nhỏ đến lớn, là quan hệ mà có thể mặc chung một chiếc quần.

Nhưng kể từ khi bị “đổi” về nhà họ Diêu, Lục Chiêu dần dần xa cách họ.

Sau đó thì chứng mù mặt của cậu ngày càng nghiêm trọng, Lục Chiêu thậm chí không nhận ra ảnh, những khuôn mặt trong ký ức cũng dần phai nhạt.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lục Chiêu đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người từng quen biết.

Bây giờ thấy Kim Mậu nhắc đến “cấp ba”, Lục Chiêu phải mất rất nhiều thời gian, trong đầu mới lóe lên vài bóng dáng mơ hồ.

“Quên rồi.” Lục Chiêu nhắn lại.

Kim Mậu gọi điện thoại, Lục Chiêu vừa nhận thì thấy trên vòng bạn bè có hiện bài viết mới cập nhật từ đạo diễn Trương.

Lục Chiêu mở ra xem, lửa giận lập tức bùng lên.

Đạo diễn Trương: Diễn viên có danh tiếng là tốt nhất, không làm mất thời gian của đoàn phim.

Bây giờ vai chính vừa mới đổi, câu này ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.

Lục Chiêu trợn tròn mắt tức giận.

Cậu tưởng chuyện này đã qua rồi, mời Kiều Ức đảm nhận vai chính, nếu đạo diễn Trương sáng suốt thì sẽ không chơi trò nhỏ mọn nữa.

Nhưng tên này cứ cắn chặt cậu không buông đúng không?

Đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mà, muốn thao túng tâm lý cậu?

Nếu không phải quan hệ của cậu và Kiều Ức đủ tốt, chỉ câu này thôi cũng có thể gây ra rạn nứt.

“Cúp đây.” Lục Chiêu nói.

Kim Mậu ngơ ngác: “Vừa mới kết nối sao đã cúp rồi?”

“Có việc.” Lục Chiêu nói.

Cậu cúp điện thoại, chưa kịp ăn sáng đã lái xe đến đoàn phim.

Trở lại đoàn phim lần nữa, mặc dù bầu không khí vẫn vi diệu như cũ, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Lục Chiêu đã không còn phán xét như ban đầu.

Lục Chiêu không nói hai lời, trực tiếp tìm đến Kiều Ức để đảm nhận vai chính, tự đổi cho mình một vai nhỏ hơn.

Dũng khí này không phải ai cũng có.

Khi cậu đóng vai chính chỉ cảm thấy đức không xứng với vị, bây giờ chủ động nhường vai, lại có nhiều người cảm thấy diễn xuất của cậu không đến nỗi tệ, có chút đáng tiếc.

Lão Cố bước tới trước, câu đầu tiên nói chính là: “Chuyện trên vòng bạn bè tôi thật sự không biết.”

Lục Chiêu không vui, dự định trực tiếp tìm đạo diễn Trương để đối chất, cậu muốn xem người này còn muốn làm gì nữa.

Lúc này, bên ngoài đoàn phim có một trận náo động.

Các nhân viên đang bận rộn đều dừng lại, sau đó lần lượt tránh ra.

Có người tránh quá nhanh, đạo cụ rơi hết xuống đất.

Có người không nhịn được, hưng phấn hét lên: “Đạo diễn Đàm?”

“Là đạo diễn Đàm thật ư?”