Trong phòng trà cổ điển hương trà lượn lờ, ba người tán gẫu một lát, Phượng Hoàng liền nói lời tạm biệt.
Hôm nay không thể nghỉ ngơi, trễ giờ làm thủ tục xuất viện, Dứa sau khi tan học ở nhà trẻ sẽ tới bệnh viện tìm cô.
Xe của nhà họ Phương đưa Phượng Hoàng đến trước cổng của bệnh viện Hạc Vũ.
Cô xuống xe, nhìn người đi đường và bóng ma nhàn rỗi muôn hình muôn vẻ bên cạnh, chậm rì rì đi về phía tòa nhà nội trú.
Vừa mới đến tầng ba, liền nhìn thấy một đống quỷ linh tinh quái đang tụ tập hóng hớt trước phòng bệnh 309.
Nhưng mà cô dọc theo hành lang đến gần phía trước, đám quỷ linh tinh quái tránh cô còn không kịp, cả đám kinh sợ bỏ chạy tán loạn.
—— Mọi người đều hiểu rất rõ, có thể xử lý mặt quỷ cấp bậc ác bá kia thành kẻ ngoan ngoãn dễ bảo, dĩ nhiên không phải là người dễ đối phó gì.
Phượng Hoàng nhướng lông mày, cũng không biết vừa rồi bọn chúng chen chúc ở cửa nhìn cái gì.
Cô mở cửa phòng bệnh ra, đảo mắt liền nhìn thấy một bé trai, đang ngồi bên mép giường bệnh, cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình di động.
Mái tóc đen nhánh mà mềm mại của bé trai rủ xuống, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của cậu nhóc.
Mà ở ngoài cửa sổ phía sau cậu nhóc, cũng có rất nhiều quỷ linh tinh quái, đều đang chụm đầu quan sát cậu nhóc.
Nhìn thấy Phượng Hoàng mở cửa, bọn chúng giật mình, cũng vèo một cái mất hút.
“Dứa.” Phượng Hoàng đứng tại chỗ bất động, chỉ mở miệng gọi một tiếng.
Bé trai đột nhiên ngẩng đầu lên, hốt hoảng thất thố nhìn về phía cô.
Lúc này Phượng Hoàng mới phát hiện trong đôi mắt trong veo của cậu nhóc tràn ngập nước mắt.
Dứa lập tức ném di động sang một bên, sau khi nhảy xuống giường, chạy như bay giống viên đạn pháo nhỏ, mà Phượng Hoàng cũng vô thức ngồi xổm xuống, theo bản năng dang rộng cánh tay nghênh đón, ổn định vững chắc ôm lấy Dứa vào lòng.
“Mẹ ơi!” Dứa ôm chặt lấy cổ cô, vùi đầu vào cần cổ của cô.
Sau khi ngửi được mùi quen thuộc của mẹ, nước mắt của cậu nhóc vỡ òa, nhưng thanh âm lại là kiềm chế nước mắt, “Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy? Tại sao không bắt máy? Con tưởng rằng mẹ lại……”
Phượng Hoàng thở dài, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy của cậu nhóc.
Cô biết, nửa câu sau còn chưa nói xong kia là “Con tưởng rằng mẹ lại không cần con nữa”.
Việc mẹ tự sát, đã mang tới đả kích tàn khốc cho đứa trẻ, cậu nhóc có thể chưa hiểu được lựa chọn của mẹ, trong mơ màng, sẽ chỉ cẩn thận từng li từng tí hơn cả lúc đầu, sợ làm sai việc gì đó, tránh cho lại bị mẹ vứt bỏ một lần nữa.
Mà Dứa vốn dĩ là gia đình đơn thân, sống nương tựa lẫn nhau với nguyên chủ, trong cuộc sống ngoại trừ mẹ thì không có bất cứ người thân nào khác.
Nếu như mẹ cũng bỏ cậu nhóc mà đi, cậu nhóc không biết mình sẽ đi đâu về đâu.
Phượng Hoàng có chút lúng túng, càng thêm không biết phải nói sự thật với Dứa như thế nào.
Nhưng trầm ngâm một lát, cô vẫn trịnh trọng đưa ra lời hứa: “Mẹ sẽ không rời khỏi con.”
Cô lấy di động ra, lúc này mới phát hiện không biết đã để di động ở chế độ im lặng từ lúc nào.
Hơn nữa, cô lại không phải người có thói quen mân mê di động, lúc này mới dẫn đến việc hoàn toàn không nhận được cuộc gọi nào của Dứa.
“Lúc chiều, mẹ đi ra ngoài kiếm chút tiền.” Phượng Hoàng dĩ nhiên thẳng thắn thành khẩn đối với việc vặt vãnh, “Mẹ tưởng có thể nhanh chóng quay lại, không ngờ vẫn phải tốn chút thời gian, sau này mẹ đi đâu đều nói với con, có được không?”
Dứa ngước mắt nhìn cô, ngoan ngoãn gật gật đầu, tròng mắt đen láy được nước mắt cọ rửa đến mức tựa như pha lê đen trong suốt.
Phượng Hoàng thấy dáng vẻ đáng thương của cậu nhóc, ngẫm nghĩ, lại ôm cậu nhóc dỗ dành: “Lần trước con nói với mẹ, rất muốn đến công viên giải trí có đúng không? Vậy thì cuối tuần, mẹ dẫn con đi công viên giải trí chơi nhé? Chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc, còn có con lắc khổng lồ, lại đến cửa hàng tiện lợi mua kẹo mυ'ŧ to bằng đầu con nhé!”
Cũng không biết lời này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh nhạy cảm nào của Dứa, cậu nhóc rung động đến cực điểm, không kìm nén nữa, vậy mà lớn tiếng bật khóc.
Phượng Hoàng sợ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác, nhanh chóng đi đóng kín cửa phòng bệnh lại, ôm cậu nhóc ngồi lại lên giường bệnh, sau đó có chút đau đầu nhìn bạn nhỏ đang khóc lóc giàn giụa.
Đối với cô mà nói, giao lưu với bạn nhỏ, là trải nghiệm hoàn toàn mới trong cuộc đời.
Trẻ con tràn đầy sự lộn xộn, cô vĩnh viễn không biết được giây tiếp theo chúng sẽ làm ra hành động kinh hãi thế tục gì.
Phượng Hoàng tay chân luống cuống, chỉ có thể cầm khăn giấy, tay chân vụng về lau nước mắt cho Dứa.
Cô rõ ràng đã hết sức kiên nhẫn, nhưng nước mắt của Dứa lại giống như cửa xả lũ được mở ra, cuồn cuộn không ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt, thương tâm đến mức ngay cả lời cũng không nói ra được, chỉ ôm cô thất thanh khóc nức nở.
Thiên sư Phượng Hoàng sống đến nay, chưa bao giờ có lúc một thân công phu không có chỗ dùng như này.
Cô gãi gãi đầu, cẩn thận nhớ lại một lát. Trong ký ức của nguyên chủ, Dứa từ bé đã vô cùng hiểu chuyện nghe lời, gần như không hề có loại tình huống hoàn toàn không thể giao tiếp.
Vậy thì chứng tỏ, khóc thút thít hôm nay là tình huống đặc biệt.
Là bởi vì cậu nhóc tưởng rằng Phượng Hoàng không từ mà biệt, hay là vì cái gì khác?
Sau khi do dự một lát, Phượng Hoàng quyết định dùng phương pháp đánh lạc hướng: “Dứa, sao hôm nay con lại tới bệnh viện thế? Là bà nội Trịnh đưa con tới sao?”
Bà nội Trịnh là hàng xóm của nhà Dứa, ở ngay đối diện, quan hệ không tồi.
Hai vợ chồng già về hưu ở nhà, khi nguyên chủ thỉnh thoảng bận quá, sẽ nhờ bọn họ chăm sóc Dứa, bọn họ chưa có cháu, đặc biệt thích Dứa ngoan ngoãn, mỗi lần gặp mặt đều sẽ nhét đầy đồ ăn ngon cho cậu nhóc.
Lần này, Phượng Hoàng nằm viện rất lâu, một ngày ba bữa của Dứa ăn ở nhà trẻ. Buổi sáng bà nội Trịnh đưa cậu nhóc đến cổng khu chung cư chờ xe đưa đón của trường, chập tối lại đến cổng khu chung cư đón nhóc.
Chờ Phượng Hoàng ra khỏi ICU, bệnh viện mới cho phép thăm hỏi, bà nội Trịnh thỉnh thoảng sau khi Dứa tan học, sẽ dẫn cậu nhóc tới bệnh viện thăm mẹ.
“Bà nội Trịnh đưa con tới, nhưng mẹ không ở đây, con bèn ở đây chờ mẹ, bảo bà nội Trịnh về nhà trước rồi.” Dứa quả nhiên thút tha thút thít bắt đầu trả lời câu hỏi, “Con thấy đồ dùng sinh hoạt của mẹ vẫn còn ở đây cả, chắc là vẫn sẽ trở lại, nhưng vẫn là, chờ quá lâu rồi……”
Dứa nói xong, nhớ lại tủi thân vừa nãy, suýt nữa lại muốn rơi nước mắt.
Cậu nhóc lẳng lặng ngẩng đầu liếc nhìn Phượng Hoàng, dường như cảm giác được cô khó chịu với tiếng khóc thút thít của cậu nhóc, vì thế nhanh chóng mím chặt miệng, cứng rắn kìm tiếng khóc lại.
Phượng Hoàng khẽ thở dài, sờ sờ đầu của nhóc, không biết nên nói cái gì với sự hiểu chuyện của nhóc.
Tùy hứng là quyền lợi của trẻ con, nhưng Dứa dường như đã sớm từ bỏ quyền lợi này.
Cô dắt Dứa vào nhà vệ sinh, rửa sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, sau đó đi làm thủ tục xuất viện. Chờ đến khi cô quay lại lấy đồ đạc, phát hiện Dứa đã thu dọn gần xong đồ dùng sinh hoạt của cô.
Nhìn chiếc ba lô to mà Dứa nhét vào, Phượng Hoàng nhất thời cảm thấy phức tạp —— Dù Dứa còn nhỏ, tâm trạng không tốt, nhưng vẫn chu đáo đến cực điểm.
Phượng Hoàng đeo ba lô lên, một tay nắm lấy tay Dứa đi ra ngoài.
Đối với tầm mắt rình mò thì thầm phía sau, cô chỉ nhàn nhạt quay đầu liếc nhìn một cái, liền biến mất không còn tăm hơi.
Vì để cảm ơn bà nội Trịnh nửa tháng nay đã chăm sóc cẩn thận cho Dứa, Phượng Hoàng đến trung tâm thương mại một chuyến trước khi về nhà, mua rất nhiều món quà có giá trị để tặng, liên tục nói cảm ơn với bà nội Trịnh.
Chỉ có điều, lúc Phượng Hoàng hàn huyên với bà nội Trịnh, Dứa vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng không nói gì.
Mãi đến khi Phượng Hoàng nắm lấy tay nhóc, quay về cửa đối diện, cũng chính là căn chung cư nhỏ mà bọn họ ở.
Cô quan sát xung quanh căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách được thuê này, mặc dù không gian không lớn, nhưng anh ngờ ở cũng là dư dả, hầu hết vách tường và nội thất đều lấy màu vàng cam hoặc màu gỗ nhàn nhạt làm chủ đạo, ngay cả chi tiết cũng được sắp xếp rất ấm áp.
“Con đói rồi sao?” Phượng Hoàng cất hành lý xong, xoay người đi về phía phòng khách.
Dứa quy quy củ củ ngồi trên sofa đơn, nghe vậy gật gật đầu, sau đó ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng cô.
Phượng Hoàng lấy di động ra, nghĩ rằng trước tiên cứ đặt đồ ăn ngoài vậy……
Đối với việc nấu cơm, cô thực sự bất lực, chưa kể đã từng chính là một chuyên gia làm nổ bếp, hiện giờ đối mặt với các loại thiết bị cao cấp của phòng bếp hiện đại, cũng cần phải một quá trình làm quen.
Bản thân cô trái lại không sao cả, chỉ là Dứa đang trong giai đoạn phát triển, tốt xấu gì cũng phải ăn một số món dinh dưỡng.
Phượng Hoàng tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng bẩm mở được app đồ ăn sẵn.
Dứa cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, đã nhìn rất lâu, đột nhiên nhẹ nhàng gọi cô: “Mẹ ơi.”
Phượng Hoàng lại bắt đầu rối rắm chọn cửa hàng nào, nghe thấy tiếng gọi, đầu cũng chưa ngẩng lên: “Ừ, sao thế?”
Dứa lại im lặng rất lâu, mới mở miệng lần nữa: “Mẹ, mẹ thay đổi thật nhiều, đã không giống với mẹ trước đây nữa rồi.”
Chỉ một câu này, đã khiến cho ngón tay của Phượng Hoàng ngừng vuốt trên màn hình.
Trong không khí giờ phút này yên ắng vô cùng, chỉ có tiếng tích tắc chạy về phía trước của đồng hồ trên tường.
Thanh âm ẩn nhẫn, kèm theo tiếng khóc nức nở run rẩy: “Mẹ ơi, người vẫn là mẹ của con sao?”
—— Cậu nhóc cuối cùng cũng phát hiện rồi.
Ngụy trang đã bị thẳng thắn vạch trần, nhưng Phượng Hoàng lại thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Nửa tháng nay, cô thực sự khó có thể mở miệng giải thích chân tướng tàn nhẫn này với một đứa trẻ năm tuổi.
Kể từ ngày ở chung với Dứa tới nay, cô chưa hề giả làm nguyên chủ, cố gắng hết sức đối mặt với Dứa bằng thái độ của chính mình.
Do đó, đứa trẻ nhạy cảm rất nhanh đã phát hiện cái bất thường.
Mẹ của trước kia, luôn là dịu dàng mà mỏi mệt.
Có lẽ là bởi vì ký ức đau khổ quá sâu quá dày, cuộc sống hiện giờ lại quá khó quá khổ, cô ấy sẽ luôn khóc một mình trong đêm, ngay cả khi chìm vào giấc ngủ cũng cần phải dựa vào cồn.
Nhưng mẹ sẽ không để lộ sự chua xót với cậu nhóc dù chỉ là một chữ.
Ở trước mặt cậu nhóc, mẹ luôn mỉm cười, trong mắt là tình yêu nồng đậm đến mức không thể hòa tan, nhưng dù khi cô ấy đang mỉm cười, cả người đều lộ ra một loại cảm giác yếu ớt khó có thể ngó lơ, dường như giây tiếp theo sẽ bị gánh nặng cuộc sống đè bẹp.
Nhưng mẹ của hôm nay, năng lượng ổn định mà cường thịnh, ngay cả ánh mắt và ngữ khí theo bản năng, cũng mang theo sự chắc chắn chân thật đáng tin.
Hình thái khí chất cùng thói quen hành vi của cô đều dường như đã đổi thành một người khác, nếu không sao có thể ngay cả giọng điệu và câu cửa miệng khi nói chuyện cũng khác hẳn, thậm chí ngay cả bóng ma tâm lý cũng không còn tồn tại nữa.
—— Bệnh sợ độ cao của mẹ hết sức nghiêm trọng, ngay cả ban công của tòa nhà cao tầng cũng không đứng được, sao có thể chủ động đề nghị dẫn nhóc đi chơi tàu lượn siêu tốc?
Đúng như Phượng Hoàng nghĩ lúc đâu, có đứa trẻ nào không nhận ra mẹ ruột chứ?
“Không phải. Người hiện tại ngồi trước mặt con, đã không phải là mẹ ruột của con.” Phượng Hoàng nhìn chằm chằm vào mắt cậu nhóc, bình tĩnh thú thật: “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, đã tiếp nhận cơ thể này của mẹ con.”
“Con biết rồi.” Dứa dùng sức gật gật đầu, như thể đang đáp lại Phượng Hoàng, lại giống như đang thuyết phục chính mình.
Khác hẳn với gào khóc lúc chập tối, cậu nhóc của lúc này đang ra sức chịu đựng, nhưng mà bi thương ngập đầu thực sự khó có thể kiềm chế, cậu nhóc chỉ có thể mở thật to đôi mắt, nước mặt lặng lẽ rơi xuống, va vào vạt áo của nhóc thấm ướt một mảnh, nhưng cậu nhóc lại không hề giơ tay lau đi.
Mà lúc này, Phượng Hoàng cuối cùng cũng hiểu được, Dứa từ trước tới nay luôn hiểu chuyện nghe lời, tại sao lại có thể khóc đến mức thương tâm như vậy ở bệnh viện.
—— Nói chung là cuối cùng cũng xác nhận một chuyện, cậu nhóc bị mẹ ruột bỏ rơi.