Pháo Hôi Không Xấu, Vai Chính Không Yêu

Thế giới 3- Chương 79: Alpha Điên Cuồng Si Mê(6)

“Là ngài nguyên soái kìa!”

“Trời ạ, anh ấy đẹp trai quá!”

“Người bên cạnh nguyên soái là Omega sao? Trông anh ấy cũng đẹp quá đi!”

“Là Omega của nguyên soái sao?”

“Không phải!”

Michelle đột nhiên lạnh mặt, tức giận nói: “Anh ấy không phải là Omega của nguyên soái!”

“Michelle?” Ya’an lo lắng nhìn cậu ta: “Cậu sao vậy? Sao tự dưng lại giận?”

Chẳng qua là vì mọi người không có tin tức tố để phân biệt, cho nên tùy ý suy đoán mấy câu mà thôi, tại sao Michelle vẫn luôn hòa nhã thân thiện lại nổi giận?

Chẳng lẽ……

Cậu ta nhìn cảm xúc trong ánh mắt thiếu niên, đột nhiên sáng tỏ: Nhất định là Michelle thích ngài nguyên soái rồi?!

Cho nên mới không muốn nghe thấy tin nguyên soái có Omega!

Trong hội trường nhốn nháo ồn ào, nhưng Đồ Cửu có thể chất ưu việt có thể nghe thấy giọng nói xa lạ mà quen thuộc giữa vô số thanh tuyến kia.

Y lạnh lùng liếc nhìn, sắc đỏ trên mặt rút đi, cau mày chán ghét..

Đen đủi!

Đứa con riêng kia thế mà có thể nhập học ở học viện San Feth này.

“Có người quen sao?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh, cảm xúc lạnh lùng, dường như chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

Đồ Cửu lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, đôi mắt sáng lấp lánh, vui vẻ đến không được: “Chỉ là một người thấy ghét mà thôi, không phải người quan trọng gì cả.”

Có lẽ nào ngài nguyên soái cũng chú ý đến mình hay không?

Ánh mắt y ánh nước lóng lánh, đuôi mắt hồng nhạt gợϊ ȶìиᏂ quyến rũ, nếu không sao lại có thể nhận thấy được mình đang nhìn về phía những người khác?

Ánh mắt thanh niên lại tập trung vào trên người mình, Heronius vừa lòng dịu ánh mắt, nghiêng đầu nhìn thanh niên: “Cậu là Alpha trẻ tuổi ưu tú, Đây là độ tuổi tốt để lập công, tôi rất xem trọng cậu, đừng sa vào chuyện tình cảm quá sớm, phụ lòng bồi dưỡng của tôi.”

Người đàn ông dặn dò những lời thấm thía, Đồ Cửu nghe được lời này, tâm tình lại trở nên u ám.

Hóa ra, ngài nguyên soái gần gũi với mình như vậy là vì cảm thấy mình đáng được bồi dưỡng, mà không phải đối với mình……

Y nở một nụ cười vui vẻ trong ánh mắt của người đàn ông: “Vâng! Thuộc hạ nhất định sẽ không phụ lòng bồi dưỡng của ngài nguyên soái!”

Như vậy không được đâu, Heronius.

Như vậy, y cũng sẽ không thỏa mãn……

Con dã thú nham hiểm muốn nuốt chửng ngưởi mở hai mắt, bình tĩnh nhìn chăm chú nhìn vinh quang của Đế quốc:

Đây là thần của ta.

Michelle ở nơi xa nhìn biểu cảm của thanh niên, ngơ ngẩn mỉm cười.

Rõ ràng anh đã chú ý tới mình, vì sao lại nhìn những người khác?

Nguyên soái kia, tại sao anh lại cười với anh ta?

Đôi mắt vàng lộng lẫy lạnh lùng quét đến, rồi lại thờ ơ nhìn đi chỗ khác..

Cậu ta không khỏi nắm chặt nắm tay, người này, đang khoe khoang với mình sao?

……

Toạ đàm tiến hành rất thuận lợi, sau khi kết thúc, Đồ Cửu liền cùng Heronius rời khỏi hội trường.

“Nguyên soái, hành trình tiếp theo của ngài,”

“Anh ơi!”

Giọng nói mềm ấm của thiếu niên mang theo dồn dập và nôn nóng, bước chân vội vàng đuổi theo ra hội trường.

Bước chân Heronius dừng một chút, Đồ Cửu vốn định bơ đi cũng không thể không dừng bước.

Phát hiện ánh mắt người đàn ông bị Omega thu hút, đôi mắt màu xám khói càng thêm âm trầm, sâu như màu mực: “Nguyên soái?”

“Là em trai cậu à?”

Heronius không nhận ra cảm xúc nhỏ của thanh niên, nhíu mày vì cách gọi thân mật của thiếu niên kia: “Tôi nhớ cậu là con trai độc nhất của gia tộc Bleyer?”

“Một đứa con riêng mà thôi.”

Đồ Cửu dường như không nhìn thấy thiếu niên đã chạy đến bên cạnh, vẫn toàn tâm nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, hờ hững nói: “Không tính là anh em.”

“Anh……”

Đôi mắt xanh biếc của Michelle ảm đạm đi, buồn bã nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em chỉ rất thích anh……”

“Tôi chưa từng thừa nhận thân phận của cậu.”

Đồ Cửu lạnh mặt, cuối cùng keo kiệt cho thiếu niên một ánh mắt: “Hãy chú ý cách xưng hô, ngài Michelle. Davis.”

“Xin, xin lỗi.”

Thiếu niên buồn bã cúi đầu, ngay cả tin tức tố cũng cùng ảm đạm xuống: “Thiếu tướng Bleyer.”

Đồ Cửu lại chợt thay đổi sắc mặt, lạnh giọng quát: “Vòng phòng căn cổ của cậu đâu?!”

Đã có Alpha tiến vào, dựa theo quy định, tất cả học sinh đều cần phải đeo vòng phòng căn cổ mới được phép rời ký túc xá, nhưng tên ngu xuẩn này lại tự tiện gỡ vòng cổ xuống, phóng ra tin tức tố ở trước mặt hai Alpha mà không hề giấu diếm tý nào!

Y theo bản năng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, phát giác đối phương thế mà đang nhìn chằm chằm thiếu niên, tức khắc trầm mặt.

Michelle vẻ mặt mờ mịt sờ cái vòng màu đen trên cổ: “Chẳng lẽ hỏng rồi sao?”

Ánh mắt xanh biếc của cậu ta tràn đầy vô tội, giống như lơ đãng đến gần hai người: “Anh có thể xem giúp em không?”

Rõ ràng là hỏi Đồ Cửu, nhưng cậu ta lại đi đến gần Heronius hơn, ôm tâm tư gì thì không cần nói cũng biết.

“Cút ngay!”

Đồ Cửu âm trầm quát lên, vội vàng kéo người đàn ông lui về phía sau vài bước, vừa nôn nóng lại vừa ghen ghét gọi: “Nguyên soái?! Nguyên soái?!”

Vì sao?

Vì sao, nguyên soái lại bị tin tức tố đối phương thu hút?!

Rõ ràng chỉ là một đứa con riêng hèn mọn mà thôi!

Heronius khép hờ hai mắt, khống chế bản năng tràn ngập từ sâu trong gen của mình, sau đó nhờ vào nhiệt độ cơ thể của thanh niên bên cạnh để bình tĩnh lại.

Không đúng.

Tin tức tố của Omega này, sự thu hút đối với anh quá mãnh liệt.

Chỉ sợ độ xứng đôi của hai người là rất cao.

Anh hơi hơi cúi đầu, chóp mũi chạm đến mái tóc mềm mại của thanh niên, duy trì sự tỉnh táo bên trong mùi hương làm mất đi lý trí, giọng khàn khàn: “Dẫn tôi rời đi, đội trưởng của tôi.”

“Anh ơi……”

Michelle âm thầm cắn răng, lại đến gần hai người, tùy ý tản ra tin tức tố: “Ngài nguyên soái sao vậy ạ? Cần em gọi người đến giúp không?”

“Tôi bảo cậu cút ngay!”

Đồ Cửu âm độc bóp chặt cổ của thiếu niên, thấp giọng uy hϊếp: “Đừng tưởng rằng cậu là Omega thì tôi không dám gϊếŧ cậu!”

“Còn dám động tay chân thử xem!”

Y hung hăng đẩy thiếu niên ra, sau đó vội vàng xoay người đỡ người đàn ông, quan tâm thấp giọng hỏi tình hình của đối phương.

“Nguyên soái? Heronius?”

“Anh ổn không?”

Thiếu niên tóc nâu ngã thật mạnh xuống đất, trên cánh tay bị xước một mảng lớn, trên tơ máu đỏ tươi dính bụi đá, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

“Trời ơi!”

Ya’an bởi vì không yên tâm mà đuổi theo ra tới kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới đỡ thiếu niên sắc mặt tái nhợt: “Michelle!”

“Tôi không sao.”

Cánh tay của Michelle khẽ run, đôi mắt đỏ hoe vì đau đớn không thể chịu nổi..

“Cậu bị thương nặng như thế, sao lại không sao?!”

Ya’an buồn bực trừng bóng lưng hai người rời đi: “Vậy mà dám ra tay nặng với một Omega như vậy, tôi nhất định phải kiện anh ta ra tòa án quân sự!”

“Không phải lỗi của anh.”

Michelle ánh mắt âm trầm nhìn cậu ta một cái, lại nhanh chóng khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày, thấu tình đạt lý giải thích: “Là vòng phòng cắn của tôi xảy ra vấn đề, hình như thiếu chút nữa nguyên soái đã chìm vào cơn hăng, anh mới nóng vội đẩy tôi thôi.”

“Cậu còn nói giúp anh ta nữa!” Ya’an cố hết sức đỡ cậu ta dậy, cực kỳ tức giận: “Anh ta hoàn toàn không xem cậu là em!”

“Vậy cũng đúng thôi.” Thiếu niên tóc nâu cụp mắt: “Ai lại thích con riêng chứ?”

“Cậu đúng là……” Ya’an hận sắt không thành thép trừng cậu ta một cái: “Cũng hiền quá rồi?”

Michelle lộ ra một nụ cười nhẹ, bình tĩnh dịu dàng.

Cậu ta giống như lơ đãng nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Kỳ quái, tôi chỉ phóng chút tin tức tố mà thôi, sao ngài nguyên soái lại có phản ứng mạnh như thế?”

Ya’an đôi mắt tức khắc sáng lên: “Có khi nào độ hợp gien của các cậu rất cao không?!”

“Không thể nào?” Thiếu niên mắt xanh tự ti cúi đầu nói nhỏ: “Tôi chỉ là một đứa con riêng mà thôi……”

“Sao lại không?!”

Ya’an hứng thú dạt dào phân tích nói: “Cậu là Omega có được lực tinh thần cấp SS hiếm có, không phải rất xứng với nguyên soái hùng mạnh sao?! Độ xứng đôi cao cũng rất bình thường mà!”

Cậu ta chuyển tròng mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Đi, tôi dẫn cậu đến phòng y tế, thuận tiện thử độ xứng đôi của gien luôn!”

Nếu Michelle thật sự thành vợ của nguyên soái, xem anh của cậu ấy còn kiêu ngạo được nữa không!