Lăng Kỳ lạnh lùng nhìn về phía bốn người áo vàng đất: “Các ngươi nhất định phải đi theo. Nếu vạn nhất sau này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng không thể nào cứu được các ngươi.”
“Vâng, vâng.” Bốn cái đầu khoai tây cúi xuống, nhỏ giọng đáp lại.
Lăng Kỳ chỉ cười khẩy một tiếng.
Hắn lại nhìn về phía Bạch Nhuyễn Nhuyễn, thanh âm trở nên ôn nhu dính nước, ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ, dâʍ đãиɠ làm hắn lộ vẻ không có ý tốt: “Bạch cô nương, đến đây đi, theo sát tôi, tôi sẽ bảo hộ cô.”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn có chút chần chờ nhìn về phía Giang Chi: “Sư tỷ……”
Khóe môi Giang Chi khẽ nhếch lên, vừa rồi lúc ở bên ngoài, cái tên Lăng công tử đã lấy danh nghĩa bảo hộ mà ăn đậu hủ Bạch Nhuyễn Nhuyễn rất nhiều.
Tuổi không lớn nhưng cách nói với diễn xuất này thực sự có cảm giác của loại nam nhân trung niên dầu mỡ.
Hiện tại Bạch Nhuyễn Nhuyễn tựa hồ chịu không nổi, cho nên bắt đầu nhóm lửa đến trên người Giang Chi.
“Đinh, nhiệm vụ cùng Bạch Nhuyễn Nhuyễn tiến vào bí cảnh hoàn thành, khen thưởng một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng, tích lũy được hai lần rút thăm trúng thưởng.”
“Đinh, ở trong bí cảnh bảo vệ Bạch Nhuyễn Nhuyễn.”
Khóe môi Giang Chi không tự chủ được mà giật giật, nàng thật sự rất muốn hỏi thăm hệ thống. Mịa cẩu hệ thống vẫn là người sao, nữ chủ muốn mạng của nàng, nàng còn phải làm kẻ ngốc đi bảo vệ nữ chủ, nàng là người tiện như vậy sao?
Nhưng mà trong cốt truyện, giai đoạn trước xác thực nàng vẫn còn thiện lương, thường xuyên giống ngốc tử bị nữ chủ lừa, giúp nữ chủ ngăn chặn rất nhiều thương tổn.
Giang Chi tự nhủ mình phải thả lỏng, sau này nàng sẽ hắc hóa!
Thật là khó như ăn phân, khen thưởng thực sự rất khó kiếm.
Giang Chi ngẩng đầu, ý cười không đạt đáy mắt: “Sao vậy sư muội.”
Lăng Kỳ thấy được Giang Chi, ánh mắt tức khắc sáng ngời, hắn cảm giác có chút miệng khô lưỡi khô.
Nếu nói Bạch Nhuyễn Nhuyễn thanh thuần đến có chút vô vị thì thiếu nữ diễm lệ như này mới là thích loại hình mà hắn thích.
“Vị sư tỷ này, cô tên là gì?” Lăng Kỳ trực tiếp đi tới bên cạnh Giang Chi, ánh mắt cười dừng ở trên người người.
“Giang Chi.” Giang Chi nhàn nhạt nói.
Lăng Kỳ mắt bị xuân sắc làm cho lóa mắt, trong lúc nhất thời ý cười trên mặt giống như không thể thu hồi: “Giang cô nương theo sát tôi, ta sẽ không để cô bị thương.”
“Được.” Giang Chi nhếch môi, thẹn thùng cười.
Vu Đồ ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Kỳ, hắn muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn là cái gì đều không có nói.
“Ca, đi thôi!” Sắc mặt Lăng Yên khó coi nhìn Lăng Kỳ và Giang Chi.
“Đã biết, thúc giục làm gì?” Sắc mặt Lăng Kỳ tức khắc lạnh xuống.
Lăng Yên hung tợn trừng mắt liếc nhìn Giang Chi một cái, dậm chân thật mạnh rồi chạy đi tìm tầm bảo thú của mình.
Rừng cây rậm rạp đầy cỏ dại, không có đường đi.
Lăng Yên cùng Vu Đồ đi theo tầm bảo thú ở phía trước, những người khác đi theo ở phía sau.
Lăng Kỳ cùng Giang Chi đồng hành, lời nói phải bảo vệ Bạch Nhuyễn Nhuyễn giống như đã bị hắn ném ra sau đầu.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn phía sau nhìn thấy Lăng Kỳ ném xuống nàng, trực tiếp đi lấy lòng Giang Chi, tuy rằng không bị đối phương quấy rầy, nhưng vẫn là có chút khó chịu.
Bộ dáng này giống như trực tiếp thừa nhận nàng không đẹp như Giang Chi.
Trên mặt Giang Chi lúc này mang theo ý cười giả dối trá, nghe Lăng Kỳ khoe khoang quá mức.
“Giang cô nương, cô không biết ta là thiếu tông chủ của Thiên Sơn tông, mỗi ngày đều phải giúp đỡ cha ta xử lý rất nhiều sự tình của tông môn, ngay cả mấy trưởng lão đều phải cho ta vài phần mặt mũi, người ở chỗ cao lâu rồi, liền muốn xuống dưới.”
Trên thực tế đều là người khác xử lý, hắn chỉ đi ngang qua sân khấu.
“Oa, thật là lợi hại.” Giang Chi ngoài cười nhưng trong không cười.
【Trưởng lão cho ngươi mặt mũi, là bởi vì xem ở mặt mũi của cha ngươi, ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Là thần tài sao? Mỗi người đều sẽ yêu thích ngươi?】