“Ai, các tông môn khác luôn đưa rất nhiều pháp bảo tím khí, còn có rất nhiều linh thạch thượng phẩm tới cho ta, ta biết ta rất có tiềm lực, nhưng mà quá nhiều, túi trữ vật của ta đều sắp không chứa thêm được nữa.”
“Oa.”
【 Mịa, khoe giàu? Ngượng ngùng nha, nhà ta cũng rất có tiền, hơn nữa ngươi đang nói cái vớ vẩn gì thế, người ta tặng cho người lễ vật chỉ là muốn thông qua ngươi để tiếp xúc với tông môn của ngươi mà thôi.】
“Giang cô nương, rõ ràng ta có được nhiều như vậy, nhưng vì cái gì vẫn cảm thấy không vui?” Lăng Kỳ ra vẻ phiền não, thâm tình dường như nhìn về phía Giang Chi.
【 Tất nhiên là bởi vì ngươi không có não.】
Ánh mắt Giang Chi lóe lên, lại cúi đầu xuống.
Diễn xuất như vậy, Lăng Kỳ tự nhiên cho rằng Giang Chi “chưa trải sự đời” đã bị chính mình lừa tới tay rồi.
Hắn vừa định duỗi tay tiến thêm một bước, sờ sờ tay đối phương để xúc tiến quan hệ thì.
“Bang……” Một tiếng.
Hai tay Lăng Kỳ cứng đờ ở giữa không trung, tựa hồ không dám tin tưởng, mông của chính mình lại bị tiểu cô nương trước mặt đánh cho một cái.
Trong lúc nhất thời sắc mặt đỏ lên, xanh đỏ đan xen.
Giang Chi cười nói: “Lăng công tử, vừa rồi hình như ta nhìn đến trên mông của công tử có muỗi, cho nên giúp công tử đánh chết nó, không cần cảm tạ ta đâu.”
Khóe môi Lăng Kỳ giật giật, biểu tình càng giống như bị táo bón.
【 Chỉ cần ta so với biếи ŧɦái càng biếи ŧɦái hơn thì biếи ŧɦái sẽ không đuổi kịp ta.】
Lăng Kỳ nhìn đôi mắt trêu chọc lại ngượng ngùng của Giang Chi, không biết sao lại thế này, cảm giác người trước mắt trở nên có chút dầu mỡ cùng biếи ŧɦái, cảm giác người trước mắt tướng mạo đều thay đổi!
Rốt cuộc hắn mới chỉ là thiếu niên, tuy rằng bội tình bạc nghĩa rất nhiều nữ tử, nhưng vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời gặp được loại nữ nhân biếи ŧɦái giống như Giang Chi.
“Ngươi, ngươi……” trong lúc nhất thời Lăng Kỳ nói không lên lời.
“Lăng công tử, mông công tử tròn mẩy mà còn rất đàn hồi nha.” Giang Chi thẹn thùng cười nói.
Lăng Kỳ không biết có phải bản thân điếc hay không, hoàn toàn không thể tin được những lời này là lời mà một tiểu cô nương có thể nói ra.
“Hai người ở phía sau lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì?” Lăng Yên nhíu mày quay đầu lại nói: “Tầm bảo thú tìm được một mảnh linh thực rồi.”
Lăng Kỳ nhíu mày, trầm mặc đi về hướng phía trước.
Giang Chi thu liễm lại ý cười trên mặt, đi trở về đội ngũ của đám người áo vàng đất.
“Sư tỷ……” Bạch Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn Giang Chi vài cái.
“Sư muội yên tâm, sư tỷ nhất định sẽ bảo vệ tốt ngươi.” Giang Chi nghiêng đầu cười ôn nhu với Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
“Sư tỷ ngươi thật tốt.” Bạch Nhuyễn Nhuyễn cười cười, ý cười chân thật không ít, rốt cuộc thì loại ngốc tử như này cũng không có nhiều lắm.
【 Ta cảm ơn ngươi.】
Giang Chi nhìn thấy bả vai của thanh niên áo vàng đất bên cạnh không ngừng run rẩy.
Nàng đặt bàn tay lên trên vai thanh niên, nhẹ nhàng cười nói: “Đại ca, nếu ngươi muốn cười, thì cười lớn lên tiếng chút, không có việc gì, ta sẽ không cười nhạo ngươi.”
Thanh niên dung mạo bình thường, là sẽ không làm người nhớ kỹ mặt.
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, cố nén cười, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cô nương, cô thật thú vị.”
“Cảm ơn.” Giang Chi cong cong mắt.
Thanh niên nhìn thiếu nữ, hơi nhướng mày. Nếu không phải vừa rồi hắn nghe được còn nhìn được hành động của nàng, khẳng định sẽ cho rằng nàng là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên.
“Cô nương, cô phải cẩn thận bọn họ.” Thanh niên nhẹ nhàng nói.
“Ừm, ngươi cũng vậy.” Đôi mắt đen nhánh của Giang Chi sáng lên.
Thanh niên nhìn, chỉ nhẹ nhàng câu môi, thật là một tiểu cô nương chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
“Các ngươi, còn không nhanh tới đây?” Giọng nói không kiên nhẫn của Lăng Yên truyền đến.